Chuyến Bay Định Mệnh - Chương 1
Chương 1: Chuyến Bay Mất Tích
Chuyến bay 787 của hãng hàng không Northern Sky cất cánh từ sân bay quốc tế New York đến Tokyo. Trên máy bay có 200 hành khách, bao gồm cả phi hành đoàn.
Bên trong khoang hạng phổ thông, không khí rộn ràng với tiếng nói chuyện và tiếng cười của hành khách. Anna, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, bước đi dọc theo lối đi, kiểm tra xem mọi người đã thắt dây an toàn và có thoải mái không. Cô dừng lại bên cạnh một cặp vợ chồng trẻ và mỉm cười.
“Chào anh chị, anh chị có cần thêm gì không ạ?” Anna hỏi.
“Không, cảm ơn cô,” người vợ, Jennifer, mỉm cười đáp. “Chúng tôi ổn.”
Ở khoang hạng nhất, John Carter, một doanh nhân thành đạt, đang ngồi thoải mái trên ghế, đọc báo. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên, tiến sĩ Mark Harrison, đang cắm cúi viết lách vào một cuốn sổ tay.
“Công việc bận rộn lắm hả, tiến sĩ Harrison?” John bắt chuyện.
“Vâng, luôn luôn bận rộn,” Mark cười nhẹ. “Anh có đi công tác hay nghỉ ngơi không?”
“Chỉ là công tác thôi,” John đáp. “Nhưng hy vọng sẽ có chút thời gian để nghỉ ngơi.”
Sau khi cất cánh được vài giờ, bầu không khí bắt đầu thay đổi. Anna nhận thấy có điều gì đó không ổn khi cô nghe thấy tiếng nói khẩn cấp từ cabin của phi công. Cô nhanh chóng đi về phía trước và gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi qua khe cửa.
Đội trưởng Steve Parker mở cửa và nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. “Chúng tôi vừa mất liên lạc với trạm kiểm soát không lưu. Radar cũng không nhận được tín hiệu từ máy bay.”
“Chúa ơi, có nghĩa là sao?” Anna hỏi, hoảng sợ.
“Chúng tôi đang cố gắng xử lý,” Steve nói. “Hãy giữ bình tĩnh và đừng để hành khách biết chuyện này.”
Anna gật đầu và trở lại khoang hành khách. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy bất an. Không lâu sau, ánh đèn cảnh báo trên máy bay bắt đầu nhấp nháy, khiến mọi người hoảng loạn.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Jennifer hoảng sợ hỏi Anna khi cô đi ngang qua.
“Không có gì đâu, chỉ là một chút trục trặc kỹ thuật thôi,” Anna cố gắng trấn an, nhưng đôi mắt cô không thể che giấu nỗi lo lắng.
Trong khoang lái, Steve và phó phi công, Alex Turner, cố gắng kiểm soát máy bay trong tình trạng tín hiệu mất hẳn.
“Steve, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Alex hỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Tôi không biết,” Steve thừa nhận. “Chúng ta phải giữ máy bay ổn định và hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn.”
Bên ngoài, máy bay đang bay qua một vùng trời u ám, không một dấu hiệu của ánh sáng hay liên lạc. Trên radar của trạm kiểm soát không lưu, tín hiệu của chuyến bay 787 hoàn toàn biến mất. Tại sân bay quốc tế New York, một nhóm các quan chức hàng không và thân nhân của hành khách đang tụ tập, lo lắng theo dõi tin tức.
“Tín hiệu của chuyến bay 787 đã mất liên lạc,” một quan chức thông báo. “Chúng tôi đang cố gắng xác định vị trí cuối cùng của máy bay.”
Trong đám đông, bà Maria Lopez, mẹ của một hành khách, nức nở. “Làm ơn, hãy tìm con trai tôi,” bà khóc. “Làm ơn!”
Những giờ sau đó, không có bất kỳ thông tin nào về vị trí của chuyến bay. Sự hoảng loạn và lo lắng lan rộng.
Trong khi đó, trên máy bay, Anna cảm thấy như thời gian đứng yên. Cô nhìn ra cửa sổ và thấy một ánh sáng xanh lạ lùng xuất hiện bên ngoài. Trước khi cô kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, toàn bộ máy bay rung chuyển dữ dội và mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, Anna thấy mình đang nằm trên ghế, ánh sáng bên ngoài đã biến mất. Hành khách xung quanh cô bắt đầu tỉnh dậy, hoảng sợ và bối rối.
“Chuyện gì đã xảy ra?” John Carter hỏi, mắt mở to.
“Tôi không biết,” Anna đáp. “Nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh.”
Đột nhiên, tiếng của Steve vang lên qua hệ thống loa. “Chúng tôi đã khôi phục được tín hiệu liên lạc. Tất cả mọi người hãy thắt dây an toàn và chuẩn bị cho một chuyến bay bất ngờ.”
Anna nhìn xung quanh, cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng trong không khí. Cô biết rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa. Cuộc hành trình đầy bí ẩn của chuyến bay 787 đã bắt đầu.