Chuyện của bác sĩ và samurai - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu cuộc hành trình
Ánh sáng ban mai len lỏi qua những tán cây xanh rì, hòa cùng tiếng chim hót trong trẻo, tạo nên bầu không khí bình yên tại tỉnh Tōhoku. Tuy nhiên, sự bình yên ấy không thể che giấu những vết thương đau đớn mà xã hội đang phải gánh chịu. Trong một ngôi làng nhỏ, bác sĩ Haruto vừa bước ra khỏi ngôi nhà gỗ đơn sơ, ánh mắt anh rực sáng với những hoài bão về một cuộc sống mới.
“Haruto! Có chắc chắn rằng anh muốn rời bỏ Kyoto không?” Một người bạn cũ, Kazuki, chạy tới, nét lo âu hiện rõ trên gương mặt.
“Đúng vậy, Kazuki. Tôi không thể chỉ ngồi đó và nhìn người khác đau khổ. Làm bác sĩ không chỉ là chữa trị bệnh tật, mà còn phải làm điều gì đó cho cộng đồng,” Haruto đáp, giọng đầy quyết tâm.
“Tuy nhiên, anh không hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh ở đó đâu. Các lãnh chúa đang đấu tranh quyền lực, và người dân vô tội sẽ phải gánh chịu. Anh có chắc mình sẽ sống sót không?” Kazuki nhấn mạnh, đôi mắt đầy lo lắng.
“Càng nhiều người đau khổ, tôi càng có lý do để ở lại. Tôi không thể bỏ rơi họ,” Haruto trả lời, cảm nhận được dòng máu nóng trong người.
Haruto rời khỏi Kyoto, mang theo một chiếc túi vải chứa đầy sách y học, dụng cụ y tế và một quyết tâm mạnh mẽ. Trên hành trình, anh gặp nhiều người nông dân, họ luôn phải đối mặt với những cuộc chiến tranh khốc liệt mà các lãnh chúa gây ra.
Khi Haruto đến ngôi làng nhỏ, anh nhận ra nơi này mang vẻ đẹp hoang sơ, nhưng không thiếu những dấu vết của sự đau khổ. Những ngôi nhà gỗ có dấu hiệu xuống cấp, những đứa trẻ chơi đùa nhưng ánh mắt lại trĩu nặng lo âu.
“Chào mừng đến với làng chúng tôi, bác sĩ,” một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu lên tiếng. “Tôi là Hana, trưởng làng. Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của anh.”
“Cảm ơn bà, Hana. Tôi ở đây để phục vụ cộng đồng. Mọi người có gặp khó khăn gì không?” Haruto hỏi, mắt chăm chú vào gương mặt bà.
“Chúng tôi thường phải chịu đựng những cuộc xung đột giữa các lãnh chúa. Mới đây, có một nhóm samurai đến đây và đã cướp bóc một số gia đình. Một số người bị thương, và họ rất cần sự chăm sóc của bác sĩ,” Hana nói, giọng trĩu nặng.
Haruto gật đầu, quyết định đầu tiên của anh là lập một phòng khám tạm thời trong ngôi nhà của Hana. Anh bắt đầu khám chữa cho những người dân trong làng, từ những vết thương nhỏ đến những căn bệnh nguy hiểm.
Trong khi làm việc, Haruto thường gặp một samurai trẻ tuổi tên Taro, người đã sống trong làng một thời gian dài. Một hôm, trong khi Haruto đang băng bó cho một người nông dân, Taro bước vào.
“Bác sĩ, tôi thấy anh đang làm việc rất chăm chỉ. Nhưng anh không thể cứu được tất cả mọi người đâu,” Taro nói, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Tôi biết vậy, nhưng nếu tôi có thể cứu được một người, thì đó cũng là đủ,” Haruto đáp, không hề nao núng.
“Tôi hiểu sự dũng cảm của anh, nhưng liệu anh có hiểu được nỗi đau mà chiến tranh mang lại không? Tôi đã chứng kiến cái chết của bạn bè mình. Nó thật khủng khiếp,” Taro thở dài, ngồi xuống cạnh Haruto.
“Cái chết là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Nhưng tôi không thể đứng nhìn người khác chết mà không làm gì,” Haruto đáp, giọng kiên quyết.
“Hãy cẩn thận, bác sĩ. Cuộc sống ở đây không đơn giản như anh tưởng. Có những điều mà anh không thể thay đổi,” Taro cảnh báo, ánh mắt đầy lo lắng.
Dù Taro có sự lạnh lùng, Haruto cảm nhận được nỗi đau trong trái tim anh. Anh quyết định cố gắng hiểu thêm về cuộc sống của samurai và những xung đột mà họ phải đối mặt. Haruto đã thấy nhiều vết thương, không chỉ thể xác mà cả tinh thần.
Một buổi tối, khi Haruto đang làm việc trong phòng khám, một tiếng đập cửa vang lên. Taro xuất hiện, gương mặt hốt hoảng.
“Bác sĩ! Có một cuộc tấn công sắp diễn ra! Một nhóm samurai từ lãnh chúa đối thủ đang tiến đến làng!” Taro hổn hển.
“Chúng ta cần bảo vệ dân làng! Hãy chuẩn bị cho họ!” Haruto nói, không chần chừ.
“Nhưng bác sĩ, anh không thể ra ngoài. Điều đó quá nguy hiểm!” Taro phản đối.
“Tôi không thể đứng im khi có người cần sự giúp đỡ!” Haruto đáp, lòng kiên định như thép.
Taro không còn cách nào khác, chỉ còn cách đi theo Haruto. Họ cùng nhau huy động người dân, tổ chức phòng thủ cho ngôi làng.
“Chúng ta sẽ chiến đấu không phải vì vinh quang, mà vì sự sống còn của chúng ta,” Haruto tuyên bố, ánh mắt kiên quyết.
Khi bóng đêm bao trùm, tiếng chân của những kẻ tấn công vọng lại gần. Haruto cùng Taro đứng ở phía trước, lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Đừng sợ! Chúng ta không đơn độc!” Taro kêu lên, truyền cảm hứng cho những người xung quanh.
Cuộc chiến tranh bắt đầu. Haruto đứng giữa cuộc hỗn loạn, cố gắng giúp đỡ những người bị thương trong khi Taro chiến đấu dũng cảm với những kẻ xâm lược.
Giữa lúc hỗn loạn, Haruto nhận ra rằng mình không chỉ là một bác sĩ, mà còn là một người chiến đấu cho công lý và sự sống còn của chính mình và cộng đồng. Cuộc hành trình của anh mới chỉ bắt đầu, nhưng lòng quyết tâm và tình người sẽ dẫn lối cho anh trong những ngày tháng tiếp theo.