Chuyện của bác sĩ và samurai - Chương 2
Chương 2: Gặp gỡ tầng lớp chiến binh
Khi ánh sáng mặt trời ló dạng sau những đám mây dày đặc, Haruto nhận ra rằng làng đã chịu đựng được cơn bão. Tuy nhiên, những vết thương của cuộc chiến đêm qua vẫn còn nguyên vẹn trong lòng dân làng. Tiếng khóc thổn thức của những người mất đi người thân vang lên khắp nơi, hòa cùng những âm thanh của sự hoang mang và sợ hãi.
“Haruto!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Taro chạy đến, gương mặt lấm lem bụi bặm nhưng ánh mắt rực rỡ quyết tâm. “Chúng ta cần phải tổ chức lại. Nhiều người trong làng đang cần sự giúp đỡ.”
“Đúng vậy. Tôi sẽ lập một phòng khám tạm thời ở đây,” Haruto trả lời, chỉ vào ngôi nhà lớn nhất trong làng. “Nhưng tôi cũng muốn biết thêm về những samurai như anh. Họ đã sống và chiến đấu như thế nào?”
Taro gật đầu, dẫn Haruto đến một bãi đất trống nơi các samurai đã tập trung sau cuộc tấn công. Những người đàn ông trong bộ giáp bẩn thỉu, mệt mỏi nhưng vẫn mang nét uy nghi của những chiến binh.
“Đây là những đồng đội của tôi,” Taro giới thiệu, vẫy tay về phía nhóm samurai đang tụ tập. “Họ đã chiến đấu vì danh dự và vì lãnh chúa. Nhưng không ai trong số họ thực sự muốn chiến tranh.”
Khi Haruto tiếp cận, một samurai lớn tuổi với khuôn mặt sạm nắng và những vết sẹo chạy dài trên má bước lên.
“Ta là Takeshi, chỉ huy của nhóm này,” ông nói, giọng trầm và dứt khoát. “Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ người dân trong lúc khó khăn.”
“Cảm ơn ông, Takeshi. Tôi chỉ cố gắng làm điều đúng đắn. Tôi muốn hiểu thêm về cuộc sống của các samurai. Điều gì khiến họ tham gia vào những cuộc chiến tranh này?” Haruto hỏi, giọng chân thành.
Takeshi nhíu mày, như thể đang suy ngẫm về những câu hỏi sâu xa. “Samurai không chỉ là chiến binh. Chúng tôi mang trong mình trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, danh dự của gia tộc và cuộc sống của người dân. Nhưng chiến tranh không chỉ mang lại vinh quang. Nó còn đem lại nỗi đau.”
“Mỗi lần ra trận, tôi đều lo lắng cho những người phụ nữ và trẻ em ở nhà,” một samurai trẻ tuổi tên Riku thêm vào, ánh mắt tràn đầy nỗi buồn. “Chúng tôi buộc phải chiến đấu, nhưng trong lòng, không ai muốn thấy sự tàn phá.”
Haruto cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của họ. “Liệu có cách nào để các lãnh chúa hòa giải với nhau và tránh được những cuộc chiến tranh này không?”
“Đó là điều khó khăn. Danh dự và lòng kiêu hãnh của các lãnh chúa thường dẫn đến những cuộc xung đột không cần thiết,” Takeshi thở dài. “Nhưng nếu có một người có thể làm cầu nối, có lẽ điều đó sẽ khả thi.”
“Tôi sẽ cố gắng,” Haruto đáp, lòng đầy quyết tâm. “Nhưng tôi cần sự hỗ trợ từ các ông. Tôi không thể làm điều này một mình.”
Một buổi chiều, Haruto quyết định mở một buổi gặp gỡ giữa các samurai và dân làng. Anh hy vọng điều này sẽ giúp mọi người hiểu nhau hơn, từ đó tìm ra giải pháp cho các mâu thuẫn.
Khi buổi gặp mặt diễn ra, không khí trở nên căng thẳng. Các samurai đứng ở một bên, còn dân làng ngồi ở bên kia. Haruto đứng ở giữa, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay,” Haruto bắt đầu, giọng vững vàng. “Chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc khó khăn, và điều quan trọng là phải hiểu nhau hơn để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Tôi không muốn nghe những lời lẽ suông,” một nông dân lớn tuổi đứng lên, chỉ tay về phía samurai. “Họ đã đến và cướp bóc tài sản của chúng tôi. Làm sao tôi có thể tin tưởng họ?”
“Chúng tôi không phải tất cả đều như vậy,” Riku đứng dậy, giọng quyết liệt. “Chúng tôi cũng là những người bảo vệ, những người đang phải chịu áp lực từ các lãnh chúa.”
Cuộc tranh cãi giữa các bên bắt đầu nổ ra, với những lời lẽ chỉ trích và biện minh lẫn nhau. Haruto cảm thấy không khí càng lúc càng căng thẳng.
“Xin hãy lắng nghe!” Haruto kêu lên, tay giơ lên để yêu cầu im lặng. “Chúng ta không thể giải quyết vấn đề bằng cách này. Chúng ta cần một cách tiếp cận khác.”
Takeshi đứng lên, ánh mắt nghiêm túc. “Hãy để tôi nói. Tôi đã chiến đấu vì danh dự của mình, nhưng tôi cũng biết rằng danh dự không chỉ đến từ chiến tranh. Nó đến từ việc bảo vệ những người yếu đuối.”
“Mọi người ở đây đều đáng được sống trong hòa bình. Hãy để chúng ta tìm kiếm sự đồng thuận thay vì chiến tranh,” Haruto nói thêm, ánh mắt nhìn thẳng vào từng người tham dự.
Cuối cùng, bầu không khí dần lắng xuống, và một thỏa thuận nhỏ bắt đầu hình thành. Các samurai hứa sẽ không tấn công dân làng nếu không có lý do chính đáng, trong khi dân làng đồng ý cung cấp thức ăn và hỗ trợ cho các samurai trong thời gian chiến tranh.
Khi buổi gặp gỡ kết thúc, Haruto cảm thấy nhẹ nhõm. Dù mọi chuyện còn xa mới hoàn hảo, nhưng ít nhất họ đã bước đầu tìm thấy tiếng nói chung.
“Cảm ơn anh, Haruto,” Taro nói, đứng bên cạnh. “Tôi không biết liệu điều này có tồn tại lâu dài không, nhưng ít nhất chúng ta đã có một khởi đầu.”
“Đó chỉ là bước đầu,” Haruto đáp, nhìn về phía mặt trời lặn, lòng tràn đầy hy vọng. “Chúng ta sẽ tiếp tục nỗ lực. Hòa bình không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu tất cả chúng ta cùng nhau, có lẽ sẽ có cơ hội.”
Cuộc sống trong làng vẫn còn nhiều thử thách, nhưng lòng quyết tâm của Haruto và sự đoàn kết giữa các samurai và dân làng đã thắp lên một ngọn lửa hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.