Chuyện của bác sĩ và samurai - Chương 3
Chương 3: Cuộc chiến tranh khốc liệt
Không lâu sau cuộc gặp gỡ, bầu không khí trong làng đã phần nào trở nên yên bình hơn. Tuy nhiên, Haruto biết rằng sự ổn định đó có thể chỉ là tạm thời. Những tin đồn về cuộc xung đột mới giữa các lãnh chúa bắt đầu rộ lên, và Haruto cảm thấy mình không thể lơ là.
Một buổi sáng, khi Haruto đang chuẩn bị dụng cụ y tế cho phòng khám, Taro bước vào với vẻ mặt lo lắng.
“Haruto! Có tin tức xấu rồi!” Taro thở hổn hển, ánh mắt đầy sự khẩn trương.
“Chuyện gì vậy?” Haruto hỏi, nhíu mày.
“Nhóm quân của lãnh chúa Saito đang tiến gần đến đây. Họ có ý định tấn công làng chúng ta,” Taro đáp, giọng không che giấu được sự lo lắng.
“Chúng ta phải làm gì đó!” Haruto nói, lòng tràn đầy lo âu. “Nếu họ tấn công, sẽ có rất nhiều người bị thương.”
“Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng. Hãy tập hợp những người khỏe mạnh để bảo vệ làng,” Taro đề xuất.
Haruto gật đầu, cảm nhận được dòng máu nóng trong người. Anh ngay lập tức cùng Taro đi ra ngoài, tổ chức người dân và samurai để phòng thủ. Họ cùng nhau đặt các rào chắn và chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng cho một cuộc chiến không mong muốn.
Khi mặt trời lặn, không khí trở nên ngột ngạt, và sự im lặng trước cơn bão làm mọi người cảm thấy bất an. Haruto ngồi bên cạnh Taro, cả hai nhìn về phía chân trời, nơi ánh lửa từ xa dần dần hiện ra.
“Đêm nay có thể sẽ rất khốc liệt,” Taro nói, giọng trầm xuống.
“Chúng ta không thể để cho họ cướp đi tất cả. Chúng ta phải bảo vệ những gì mình có,” Haruto trả lời, quyết tâm vững vàng.
Đột nhiên, tiếng trống vang lên từ xa, theo sau là tiếng hô hào của quân đội Saito. Haruto cảm nhận được sự lo lắng lan tỏa trong lòng mọi người. Những người nông dân và samurai đứng bên cạnh nhau, chuẩn bị đối mặt với kẻ thù.
“Chúng ta sẽ chiến đấu vì gia đình, vì những đứa trẻ,” Haruto kêu gọi. “Hãy nhớ rằng, chúng ta không chỉ đang chiến đấu cho bản thân mình mà cho cả tương lai của làng này!”
“Đúng! Chúng ta không sợ!” Một nông dân lớn tuổi đứng lên, nắm chặt vũ khí trong tay. Những tiếng hô vang lên, tạo nên một làn sóng quyết tâm.
Cuộc chiến bắt đầu khi quân Saito tràn vào làng. Tiếng hò hét, tiếng vũ khí va chạm vang lên khắp nơi. Haruto vội vàng chạy đến phòng khám, nơi những người bị thương đang cần sự chăm sóc.
Khi Haruto vào phòng, anh thấy hai người nông dân đang nằm trên sàn, mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn. Anh nhanh chóng kiểm tra vết thương của họ.
“Cố gắng kiên nhẫn nhé, tôi sẽ giúp các anh,” Haruto trấn an, bắt đầu làm việc với những dụng cụ y tế. Anh băng bó vết thương, truyền thuốc giảm đau cho họ.
Đúng lúc ấy, một samurai chạy vào với vẻ mặt hoảng loạn. “Bác sĩ! Có nhiều người bị thương bên ngoài! Chúng tôi không thể cứu họ một mình!”
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng!” Haruto đáp, đặt lại dụng cụ y tế vào túi. “Taro, hãy ở lại đây và chăm sóc cho những người bị thương trong này!”
“Cẩn thận, Haruto!” Taro kêu lên khi Haruto lao ra khỏi phòng.
Khi bước ra, Haruto thấy cảnh tượng hỗn loạn. Khói bốc lên từ những ngôi nhà, và những tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Anh chạy đến chỗ một người nông dân trẻ tuổi, đang nằm bất tỉnh với một vết thương sâu trên cánh tay.
“Cậu ta cần sự giúp đỡ ngay lập tức!” Haruto kêu lên, cùng với một vài samurai khiêng người nông dân vào phòng khám.
Khi họ vào trong, Haruto làm việc không ngừng nghỉ, cố gắng khâu lại vết thương cho nông dân. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh, nhưng anh không cho phép mình dừng lại.
“Mọi người hãy giúp đỡ! Ai có thể giúp tôi một tay?” Haruto hét lên, khi cảm giác áp lực ngày càng tăng.
Một samurai trẻ tên Riku bước vào, mặt mũi bẩn thỉu nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẽ giúp anh, Haruto!”
Hai người cùng nhau làm việc, giúp đỡ những người bị thương. Tiếng bom nổ, tiếng la hét và sự hỗn loạn bên ngoài khiến họ không thể tập trung, nhưng họ biết rằng họ không thể bỏ cuộc.
Khi trời sáng, cuộc chiến đã đi qua, để lại nhiều vết thương không chỉ trên cơ thể mà còn trong lòng. Haruto và Riku làm việc không ngừng nghỉ, băng bó cho những người bị thương, trong khi Taro và Takeshi cùng với các samurai khác cố gắng tìm kiếm những người sống sót trong đống đổ nát.
Khi mọi người dần dần tập trung lại, Haruto cảm nhận được sự mất mát. Nhiều người đã ngã xuống trong cuộc chiến, và nỗi buồn sâu thẳm hiện rõ trên gương mặt của những người sống sót.
“Chúng ta không thể để nỗi đau này định hình tương lai của chúng ta,” Haruto nói, đứng trước những người còn lại trong làng. “Hôm nay là một ngày đau thương, nhưng chúng ta phải tiếp tục. Hãy cùng nhau xây dựng lại, không chỉ cho chúng ta mà còn cho thế hệ mai sau.”
Một người nông dân lớn tuổi đứng lên, mắt rưng rưng. “Chúng ta đã mất đi nhiều, nhưng chúng ta không thể mất đi lòng dũng cảm. Nếu chúng ta không chiến đấu cho chính mình, thì ai sẽ làm điều đó?”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau đứng lên!” Taro hô lớn, nhận được sự đồng tình từ mọi người.
Haruto nhìn quanh, cảm thấy sự đoàn kết của mọi người. Trong lúc đau thương, họ đã tìm thấy sức mạnh để tiếp tục. Cuộc chiến tuy đã tàn phá, nhưng nó cũng đã làm cho họ gần nhau hơn.
Khi màn đêm buông xuống, Haruto cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hy vọng. Anh biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ còn nhiều gian nan, nhưng một điều chắc chắn là anh sẽ không đơn độc. Tình bạn, lòng dũng cảm và sự quyết tâm của tất cả mọi người sẽ là ánh sáng dẫn lối cho họ trong những ngày tháng tới.