Chuyện của bác sĩ và samurai - Chương 7
Chương 7: Những quyết định khó khăn
Thời gian trôi qua, không khí trong làng đã trở lại phần nào bình yên. Những buổi gặp mặt chia sẻ giúp mọi người tìm thấy sự an ủi, và Haruto cùng Taro cảm thấy tự hào về những nỗ lực của mình. Tuy nhiên, Haruto biết rằng sự bình yên này rất mong manh. Trong khi cuộc sống dần ổn định, những tin đồn về một cuộc xung đột mới lại bắt đầu xuất hiện.
Một buổi sáng, Haruto nhận được tin từ một người nông dân trong làng. “Bác sĩ! Có tin tức từ phía lãnh chúa Saito. Họ đang chuẩn bị tấn công vào lãnh thổ của lãnh chúa chúng ta!”
“Tại sao lại có cuộc tấn công này?” Haruto thắc mắc, lòng cảm thấy bất an.
“Nghe nói là do sự không đồng tình giữa hai lãnh chúa. Họ muốn chiếm lấy quyền kiểm soát vùng đất này,” người nông dân giải thích, đôi mắt đầy lo lắng.
Haruto cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng. Anh biết rằng nếu cuộc chiến nổ ra, sẽ lại có rất nhiều người vô tội phải chịu đựng.
“Taro, chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi thứ,” Haruto nói khi gặp Taro tại phòng khám. “Tôi không thể ngồi im khi biết rằng có nguy cơ một cuộc chiến mới sẽ xảy ra.”
“Nhưng, Haruto, nếu chúng ta tham gia vào cuộc chiến, điều đó có thể làm tổn thương nhiều người trong làng,” Taro nói, giọng trầm xuống. “Tôi không muốn phải chứng kiến thêm một trận chiến nào nữa.”
“Nhưng nếu chúng ta không làm gì, sẽ có nhiều người bị ảnh hưởng. Chúng ta phải đứng lên và bảo vệ những gì chúng ta đã xây dựng,” Haruto phản bác, cảm giác trách nhiệm dâng cao.
Taro im lặng, nhìn Haruto với đôi mắt đầy sự do dự. “Tôi hiểu, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại? Những người dân trong làng đã chịu đủ khổ rồi.”
Haruto nhắm mắt, tự hỏi mình. “Tôi biết, nhưng nếu không bảo vệ, sẽ không còn cơ hội cho họ nữa. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống.”
Cuối cùng, Taro gật đầu, dù không hoàn toàn đồng ý. “Được rồi. Nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng những người dân trong làng được an toàn trước tiên.”
Haruto quyết định triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các samurai và lãnh đạo trong làng. “Chúng ta không thể ngồi im chờ đợi. Chúng ta phải sẵn sàng cho mọi tình huống,” Haruto nói, giọng mạnh mẽ.
“Chúng ta cần một kế hoạch rõ ràng để bảo vệ làng,” Takeshi, chỉ huy nhóm samurai, nói. “Nếu cuộc tấn công xảy ra, chúng ta cần phải phối hợp chặt chẽ.”
“Chúng ta nên tạo ra các điểm phòng thủ xung quanh làng và tập hợp dân làng để sẵn sàng chiến đấu nếu cần,” một samurai trẻ tuổi góp ý.
Haruto lắng nghe những ý kiến, cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. “Tất cả chúng ta đều có thể góp sức. Chúng ta cần một đội ngũ y tế sẵn sàng để chăm sóc cho những người bị thương trong trường hợp xảy ra chiến tranh.”
Cuộc họp kết thúc với quyết tâm rõ ràng, và Haruto cảm thấy mình cần phải chuẩn bị cho cả hai tình huống: hòa bình và chiến tranh.
Trong những ngày tiếp theo, Haruto cùng Taro và những samurai làm việc không ngừng nghỉ để củng cố phòng thủ cho làng. Họ tập hợp dân làng, tổ chức các buổi tập huấn về cách phòng vệ. Haruto cũng mở một lớp học để dạy cho mọi người cách sơ cứu, đảm bảo rằng họ có thể tự chăm sóc lẫn nhau.
Tuy nhiên, trong lòng Haruto, sự lo lắng ngày càng tăng. Anh không thể tránh khỏi những câu hỏi: “Liệu mình có đủ sức mạnh để bảo vệ những người mà mình yêu thương? Nếu chiến tranh xảy ra, điều gì sẽ xảy ra với họ?”
Một đêm nọ, khi mọi người đã đi ngủ, Haruto ra ngoài, tìm kiếm chút không gian yên tĩnh. Taro thấy Haruto đứng một mình bên bờ suối, liền đến gần.
“Haruto, có chuyện gì vậy?” Taro hỏi, nhận thấy vẻ mặt trầm tư của bạn mình.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ về những quyết định sắp tới,” Haruto thở dài. “Nếu chiến tranh xảy ra, tôi phải quyết định xem có nên tham gia hay không.”
“Đó là một quyết định khó khăn,” Taro nói, ngồi xuống bên cạnh Haruto. “Tôi biết anh muốn bảo vệ làng, nhưng liệu đó có phải là cách duy nhất? Có thể chúng ta nên tìm cách hòa giải trước tiên.”
“Nhưng nếu chúng ta không đứng lên, sẽ không có ai bảo vệ người dân. Tôi không thể ngồi im khi biết rằng có thể có những người bị tổn thương,” Haruto đáp, giọng kiên quyết.
“Haruto, anh là một bác sĩ, không phải một chiến binh. Anh có thể giúp đỡ mà không cần phải ra trận,” Taro khuyên.
“Tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi cảm thấy mình không thể đứng nhìn trong lúc những người khác phải gánh chịu. Đó là trách nhiệm của tôi,” Haruto nói, ánh mắt rực lửa.
“Anh không đơn độc trong cuộc chiến này. Tôi sẽ bên cạnh anh, dù cho quyết định của chúng ta là gì,” Taro an ủi.
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Haruto. “Cảm ơn anh, Taro. Tôi biết rằng bất kể điều gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Tối hôm sau, Haruto quyết định tổ chức một cuộc họp khẩn với các samurai và dân làng. “Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ đợi. Hãy chuẩn bị cho mọi tình huống, nhưng cũng hãy tìm cách hòa giải nếu có thể. Cuộc sống của mọi người trong làng phụ thuộc vào quyết định của chúng ta,” Haruto nói, lòng tràn đầy quyết tâm.
Những ánh mắt chờ đợi hướng về Haruto, và anh biết rằng đây là thời khắc quan trọng để đưa ra quyết định. Dù cuộc sống có nhiều điều không chắc chắn, nhưng một điều chắc chắn là, họ sẽ cùng nhau đứng lên, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người mà họ yêu thương.