Chuyện của bác sĩ và samurai - Chương 8
Chương 8: Hành trình đến hòa bình
Sáng hôm sau, không khí trong làng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Haruto cảm nhận được sự lo âu lẩn khuất trong ánh mắt của người dân khi họ tập trung ở quảng trường. Những tin đồn về cuộc tấn công sắp diễn ra từ lãnh chúa Saito khiến mọi người không thể yên lòng.
“Taro, hôm nay chúng ta cần phải tổ chức một cuộc họp với tất cả các lãnh đạo trong làng,” Haruto nói, vừa thu dọn dụng cụ y tế vừa nhìn về phía Taro. “Chúng ta cần có một chiến lược rõ ràng để bảo vệ cộng đồng.”
“Đúng vậy, nhưng tôi cũng nghĩ rằng chúng ta nên tìm cách liên lạc với lãnh chúa Saito,” Taro đề xuất. “Có lẽ chúng ta có thể giải quyết mọi thứ mà không cần phải xung đột.”
Haruto gật đầu, lòng cảm thấy trăn trở. “Nhưng nếu họ không chịu lắng nghe, chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Cuộc họp bắt đầu với sự có mặt của Takeshi, các samurai, và những người nông dân trong làng. Haruto đứng lên, giọng nói mạnh mẽ, để mọi người cảm thấy an tâm.
“Chúng ta đang đứng trước một thời điểm quyết định. Tin tức về cuộc tấn công từ lãnh chúa Saito đã đến tai chúng ta. Chúng ta cần quyết định xem có nên hành động hay tìm kiếm giải pháp hòa bình,” Haruto tuyên bố.
“Chúng ta không thể để họ đến đây và cướp đi những gì chúng ta đã xây dựng,” một nông dân lớn tuổi đứng lên, giọng khẩn thiết.
“Nhưng nếu có thể tránh được cuộc chiến, tại sao chúng ta lại không thử?” Taro phản bác, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Hãy tìm cách nói chuyện với họ, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Takeshi gật đầu, nhấn mạnh. “Tôi đồng ý với Taro. Hòa bình là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn. Nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị cho khả năng xấu nhất.”
Sau nhiều cuộc thảo luận, cuối cùng mọi người quyết định cử một phái đoàn đến gặp lãnh chúa Saito để đề nghị một cuộc hòa giải. Haruto, Taro, và Takeshi sẽ đại diện cho làng.
“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để mang lại hòa bình cho cả hai bên,” Haruto nói, lòng đầy quyết tâm. “Nhưng nếu họ không đồng ý, chúng ta cần phải sẵn sàng để bảo vệ làng.”
Vài ngày sau, phái đoàn đã lên đường đến lãnh địa của lãnh chúa Saito. Cảnh sắc ven đường thật tươi đẹp, nhưng lòng Haruto nặng trĩu với nỗi lo lắng. Anh nhìn Taro, nhận thấy sự căng thẳng trong gương mặt của người bạn mình.
“Cảm ơn vì đã ở bên tôi, Taro. Dù điều gì xảy ra, tôi biết rằng tôi không đơn độc,” Haruto nói, cố gắng trấn an Taro.
“Chúng ta sẽ làm hết sức mình,” Taro đáp, nắm chặt tay Haruto. “Hãy tin tưởng vào khả năng của mình.”
Khi họ đến lãnh địa của lãnh chúa Saito, không khí trở nên nặng nề. Họ được dẫn vào một hội trường lớn, nơi lãnh chúa đang chờ đợi. Ông ta có vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt cũng chứa đựng sự quyết đoán.
“Các ngươi từ đâu đến?” lãnh chúa Saito hỏi, giọng nói vang vọng trong không gian rộng lớn.
“Chúng tôi đến từ làng gần đây, để mong muốn được nói chuyện về những mâu thuẫn giữa lãnh chúa và lãnh chúa khác. Chúng tôi hy vọng có thể tìm ra một giải pháp hòa bình,” Haruto nói, giọng đầy tự tin.
Lãnh chúa Saito nhìn họ chằm chằm, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt. “Tại sao ta lại phải lắng nghe những người nông dân như các ngươi? Các ngươi không có quyền lực gì trong tay.”
“Chúng tôi không đến đây để tranh giành quyền lực, mà chỉ mong muốn sự bình yên cho cả hai bên. Cuộc chiến chỉ mang lại đau thương và mất mát cho người dân vô tội,” Taro lên tiếng, giọng mạnh mẽ.
Một khoảng lặng kéo dài trước khi lãnh chúa Saito cười khẩy. “Ngươi có vẻ mạnh miệng đấy. Nhưng cuộc chiến này không phải do các ngươi quyết định. Nếu ta muốn đánh, ta sẽ đánh.”
“Xin ngài hãy nghĩ về những người dân ở cả hai bên. Họ không phải là những quân cờ trong cuộc chiến này,” Haruto tiếp tục, cố gắng làm dịu bầu không khí. “Nếu không có hòa bình, sẽ không có tương lai cho bất kỳ ai.”
Lãnh chúa Saito nhìn chằm chằm vào họ, như đang suy nghĩ về những gì đã được nói. “Ngươi thực sự nghĩ rằng ta có thể nghe lời một bác sĩ và một samurai không được công nhận? Thế giới này không có chỗ cho lòng thương hại.”
“Nhưng nó có chỗ cho lòng nhân ái và sự hiểu biết,” Taro đáp, không hề nao núng. “Chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Hãy cho chúng tôi một cơ hội.”
Lãnh chúa Saito cuối cùng nhún vai, vẫn giữ nét lạnh lùng. “Nếu các ngươi muốn hòa bình, hãy chứng minh điều đó. Ta sẽ cho các ngươi thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến. Nếu không, ta sẽ đến với toàn bộ lực lượng.”
Haruto và Taro quay lại, lòng nặng trĩu. Họ biết rằng quyết định của lãnh chúa không mang lại hy vọng cho tương lai. Nhưng họ cũng biết rằng họ không thể từ bỏ.
Trở về làng, Haruto cảm thấy một nỗi áp lực lớn. Anh và Taro họp lại với các lãnh đạo làng, để thông báo về những gì đã xảy ra.
“Tôi không thể tin rằng lãnh chúa Saito lại không đồng ý,” một nông dân nói, giọng đầy thất vọng.
“Nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc,” Haruto đáp, giọng mạnh mẽ. “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho cả hai tình huống. Hòa bình là điều chúng ta mong muốn, nhưng nếu phải chiến đấu, chúng ta sẽ không lùi bước.”
Taro đứng lên, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. “Chúng ta sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể. Và một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm ra một cách để chấm dứt cuộc chiến này.”
Cuộc họp kết thúc với sự đồng thuận. Mặc dù không ai biết được tương lai sẽ ra sao, nhưng họ đã cùng nhau quyết tâm bảo vệ ngôi làng và những người mà họ yêu thương.
Haruto nhìn xung quanh, lòng tràn đầy hy vọng. Dù cuộc sống có thể đầy thử thách, nhưng tình bạn và sự đoàn kết chính là sức mạnh giúp họ vượt qua mọi sóng gió. Họ sẽ cùng nhau đi đến cùng, không chỉ để chiến đấu, mà còn để tìm kiếm hòa bình cho tất cả.