Chuyến Đi Đến Thiên Hà Khác - Chương 4
Chương 4: Hành Tinh Bí Ẩn
Hành tinh Zyphera mở ra trước mắt họ như một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên kỳ thú. Cảnh vật rộng lớn trải dài với những đồi xanh mướt, rừng cây cổ thụ cao vút, và những dòng sông lấp lánh như bạc chảy uốn lượn qua các thung lũng. Ánh sáng của hai mặt trời chiếu sáng mọi thứ, tạo nên những màu sắc rực rỡ mà Alex chưa từng thấy ở Trái Đất.
“Wow! Đây thực sự là một nơi tuyệt vời!” Sarah thốt lên, mắt cô sáng lên với sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Đây là một địa điểm lý tưởng để bắt đầu khám phá,” Alex nói, lòng đầy hào hứng. Anh bước ra khỏi tàu, cảm nhận được sự trong lành của không khí mới lạ.
Lisa, người theo sau, bắt đầu ghi chép lại mọi thứ vào máy tính cá nhân của mình. “Chúng ta cần phải thu thập mẫu đất và nước để phân tích. Bắt đầu từ đây đi!” cô nói.
Marcus cẩn thận lấy một vài thiết bị từ khoang tàu, bao gồm các dụng cụ cần thiết để lấy mẫu. “Hãy cẩn thận. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi ở đây,” anh cảnh báo, ánh mắt nghiêm túc.
“Đúng vậy,” Alex đồng ý. “Hãy giữ vững tinh thần đoàn kết và hợp tác. Mọi người sẽ làm việc cùng nhau.”
Sau khi thu thập mẫu đất và nước, cả nhóm quyết định di chuyển sâu hơn vào khu rừng gần đó. Những âm thanh lạ từ các sinh vật nơi đây vang vọng, khiến Alex cảm thấy hào hứng và lo lắng cùng lúc.
“Chúng ta nên đi theo hướng nào?” Sarah hỏi, nhìn quanh với sự hoài nghi.
“Chúng ta hãy đi về phía tây, nơi có vẻ như có nhiều dấu hiệu của sự sống,” Alex chỉ tay về phía những tán cây rậm rạp.
“Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng hãy giữ khoảng cách, đề phòng có gì bất thường,” Marcus nhắc nhở.
Khi họ tiến vào khu rừng, những ánh sáng huyền bí bắt đầu xuất hiện từ những loài thực vật lạ lùng. Mỗi bước đi đều tạo ra âm thanh xào xạc của lá cây, và không khí nặng nề của sự bí ẩn bao trùm mọi thứ.
“Nhìn kìa!” Lisa gọi, chỉ vào một loài hoa lớn với màu sắc rực rỡ đang nở rộ. “Tôi chưa bao giờ thấy loại hoa nào như vậy!”
Alex lại gần, cúi xuống ngắm nghía. “Nó thật đẹp. Nhưng chúng ta cần phải thận trọng. Không biết có chất độc nào không.”
Sarah giơ máy ảnh lên chụp. “Chúng ta sẽ ghi lại mọi thứ để nghiên cứu sau này.”
Đột nhiên, một tiếng rít lớn vang lên từ phía xa, làm mọi người dừng lại và nhìn nhau với ánh mắt lo lắng.
“Cái gì vậy?” Sarah hỏi, mặt cô tái đi.
“Tôi không biết,” Alex nói, “nhưng có vẻ như chúng ta không phải là những sinh vật duy nhất ở đây.”
“Chúng ta nên tìm một nơi an toàn để ẩn nấp,” Marcus đề nghị, ánh mắt anh nhìn xung quanh để tìm kiếm dấu hiệu của mối đe dọa.
“Đi theo tôi!” Alex dẫn đầu, dẫn cả nhóm về phía một khu vực rậm rạp hơn, nơi có nhiều cây cối che chắn.
Khi họ vừa ẩn nấp, một sinh vật khổng lồ xuất hiện từ phía sau các tán cây. Nó cao lớn, với bộ lông dày và mắt sáng rực. Cơ thể của nó được bao phủ bởi những màu sắc lấp lánh như đá quý.
“Đó là gì?” Lisa thì thầm, mắt mở to.
“Có thể là một loài sinh vật bản địa,” Alex trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta cần quan sát nó một cách cẩn thận.”
Sinh vật đứng lại, ngửi ngửi không khí, như thể đang tìm kiếm cái gì đó. Đột nhiên, nó quay đầu về phía nhóm của họ, ánh mắt sáng rực khiến họ cảm thấy sợ hãi.
“Đừng di chuyển!” Marcus thì thầm, giọng điệu trầm thấp.
Trong khoảnh khắc căng thẳng, sinh vật đó tiến lại gần hơn. Tuy nhiên, khi nó lại gần, Alex nhận ra nó không tỏ ra hung hăng mà chỉ đang tò mò.
“Có thể nó không muốn làm hại chúng ta,” Alex nói, bất ngờ cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với sinh vật.
“Mình có nên thử không?” Sarah hỏi, ánh mắt cô tràn đầy hy vọng. “Có thể nếu chúng ta không làm hại nó, nó cũng sẽ không làm hại chúng ta.”
“Chúng ta không thể hành động một cách mạo hiểm,” Marcus nói, nhưng không khí căng thẳng dần lắng xuống.
Alex quyết định bước ra một bước. “Xin chào,” anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu thân thiện. “Chúng tôi đến từ một nơi xa xôi, và chúng tôi không muốn làm hại bạn.”
Sinh vật dừng lại, và có vẻ như nó hiểu. Nó bắt đầu tiến lại gần hơn, bộ lông của nó tỏa ra những màu sắc lấp lánh dưới ánh sáng. Alex cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi sinh vật gần như đang quan sát anh.
“Thật tuyệt vời!” Lisa thì thầm, tay cô nắm chặt máy ảnh.
“Đúng vậy, hãy từ từ và không gây hoảng sợ,” Alex nói, cảm nhận được sự kỳ diệu của khoảnh khắc này.
Sinh vật bắt đầu phát ra những âm thanh lạ lùng, như một giai điệu mà Alex chưa từng nghe. Có vẻ như nó đang giao tiếp với họ.
“Có lẽ nó đang chào đón chúng ta,” Sarah thêm vào, ánh mắt cô ánh lên sự phấn khích.
“Để tôi thử xem có thể lấy mẫu DNA không,” Lisa đề xuất, nhẹ nhàng tiến lại gần hơn với một dụng cụ.
Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, cho đến khi một tiếng gầm lớn khác vang lên từ xa, làm cho sinh vật hoảng sợ và chạy trốn vào rừng sâu. “Không! Đợi đã!” Alex kêu lên nhưng đã quá muộn.
“Chúng ta phải đi theo nó!” Sarah hốt hoảng nói. “Có thể nó đang dẫn chúng ta đến một nơi an toàn.”
“Đi thôi!” Alex quyết định, và cả nhóm nhanh chóng theo sau. Họ chạy qua những tán cây rậm rạp, vượt qua các bãi cỏ dại và những hòn đá lớn.
Khi họ theo dấu vết của sinh vật, Alex cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí. Rốt cuộc, Zyphera không chỉ là một hành tinh xa lạ; đây còn là một nơi đầy bí ẩn và những sinh vật chưa được biết đến.
“Hãy hy vọng rằng sinh vật đó có thể dẫn chúng ta đến những điều tốt đẹp hơn,” Marcus nói, thở hổn hển.
Alex gật đầu, sự quyết tâm dâng cao trong lòng anh. “Chúng ta phải tìm ra bí ẩn của Zyphera, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Họ tiếp tục di chuyển, vượt qua nhiều trở ngại và những cảnh vật kỳ lạ, với mỗi bước đi đều mang đến một cảm giác hồi hộp và mong chờ. Alex biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là một cuộc khám phá không gian, mà còn là một hành trình để hiểu rõ hơn về bản thân và những điều mà họ có thể đạt được cùng nhau.