Chuyến Đi Thời Gian - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Hành Trình
Ethan đứng giữa phòng thí nghiệm của mình, ánh sáng từ các thiết bị khoa học chiếu sáng những trang sách cổ và các bản vẽ chi chít ký hiệu. Anh là một nhà khoa học trẻ tuổi với ước mơ lớn lao: du hành thời gian. Sau nhiều năm nghiên cứu và thử nghiệm, cuối cùng, anh cũng chế tạo thành công một cỗ máy thời gian.
“Được rồi, Ethan, hôm nay là ngày của mình,” anh tự nhủ, giọng nói tràn đầy tự tin. Anh nhìn vào gương, mái tóc rối bời và ánh mắt sáng ngời thể hiện sự phấn khích.
Cỗ máy thời gian của anh, một thiết bị lớn với nhiều bánh răng và màn hình hiển thị, đứng ở góc phòng. Ethan đi đến, đặt tay lên nó như thể đang chạm vào một người bạn lâu năm. “Hôm nay, chúng ta sẽ khám phá lịch sử.”
Anh đã quyết định sẽ đi đến khoảng 3000 năm trước, vào thời kỳ của nền văn minh cổ đại. “Ai Cập,” anh lẩm bẩm, “nơi những kim tự tháp vĩ đại được xây dựng và bí ẩn vẫn còn tồn tại.”
Ethan bật công tắc, cỗ máy bắt đầu phát ra âm thanh ồn ào. Các đèn nhấp nháy liên tục khi anh nhập dữ liệu lên bảng điều khiển. “Điểm đến: Ai Cập cổ đại, năm 1000 trước Công Nguyên.”
“Khởi động… 3… 2… 1…”
Một luồng ánh sáng chói lòa bao phủ lấy anh. Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên xoay chuyển, không gian như bị bóp méo. Ethan cảm thấy mình như đang bị cuốn vào một cơn lốc. Mọi âm thanh, màu sắc biến mất, chỉ còn lại một khoảng tối.
Khi ánh sáng tắt dần, Ethan mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên một bãi cát nóng. Mùi ẩm mốc và cát bụi xộc vào mũi anh. “Mình đã đến nơi rồi!” anh reo lên, đứng dậy và nhìn xung quanh.
Xa xa, những kim tự tháp khổng lồ vươn cao lên bầu trời xanh. Dòng sông Nile chảy êm đềm bên cạnh, mang theo những bí ẩn của thời gian. Nhưng trong lúc anh đang mãn nhãn trước vẻ đẹp của nơi này, một tiếng động lớn vang lên, khiến anh giật mình.
“Đứng lại!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Ethan quay lại và thấy một nhóm lính vũ trang đang tiến về phía anh. Họ mặc áo giáp cổ xưa, mặt mày nghiêm nghị.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Một người trong số họ, có vẻ là người đứng đầu, hỏi.
Ethan lúng túng. “Tôi… tôi chỉ là một nhà nghiên cứu. Tôi không có ý định xâm phạm.”
“Nhà nghiên cứu?” Người đứng đầu nhíu mày. “Ngươi không phải người của chúng ta. Đi theo ta!”
“Khoan đã!” Ethan cố gắng giải thích, nhưng các lính canh đã áp sát, bắt anh đi theo họ.
Dưới sự áp giải của nhóm lính, Ethan bị dẫn đến một cung điện lớn. Bên trong, không khí ấm áp, mùi hương của nhang trầm và các loại thảo mộc hòa quyện. Họ đưa anh vào một căn phòng rộng lớn, nơi một người đàn ông ngồi trên ngai vàng, với chiếc vương miện lấp lánh trên đầu.
“Ngươi là ai?” Vị Pharaoh hỏi, giọng trầm ấm nhưng sắc bén.
“Tôi tên là Ethan. Tôi đến từ một nơi xa lạ và…” Anh ngập ngừng, không biết nên nói thật hay không. “Tôi chỉ muốn học hỏi về nền văn minh của các ngài.”
“Ngươi dám nói dối trước mặt ta?” Pharaoh gầm lên, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi là kẻ xâm nhập!”
“Không, không phải như vậy!” Ethan kêu lên, hoảng loạn. “Tôi không biết làm cách nào mà tôi lại ở đây. Cỗ máy của tôi… tôi chỉ là một nhà khoa học!”
“Cỗ máy?” Pharaoh hỏi, đôi mắt lóe lên sự tò mò. “Ngươi có sức mạnh nào khác không?”
Ethan cảm thấy bất an. “Tôi không có sức mạnh, chỉ là một công nghệ khác. Tôi đến đây bằng một thiết bị… thiết bị có thể du hành thời gian.”
Vị Pharaoh nhướng mày. “Du hành thời gian? Thú vị. Có thể, ngươi sẽ trở thành một công cụ hữu ích cho ta.”
“Công cụ?” Ethan cảm thấy lo lắng. “Tôi không muốn trở thành công cụ cho bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn trở về nhà.”
“Ngươi không có lựa chọn,” Pharaoh nói, giọng điệu lạnh lùng. “Hãy ở lại và phục vụ ta, hoặc ta sẽ đưa ngươi vào ngục tối.”
Ethan thở hắt ra, nhận ra tình thế của mình. “Tôi sẽ ở lại,” anh nói, “nhưng tôi cần phải sửa chữa máy thời gian của mình để có thể trở về.”
“Ta sẽ cho ngươi thời gian. Nếu ngươi không thể sửa chữa, ngươi sẽ là nô lệ của ta,” Pharaoh nói, nụ cười nửa miệng hiện ra.
Ethan cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng anh biết rằng mình phải tìm cách thoát khỏi tình thế này. “Tôi sẽ không thất bại,” anh nói, tự nhủ với bản thân. “Tôi sẽ tìm cách trở về.”
Khi bước ra khỏi cung điện, Ethan nhìn về phía bầu trời Ai Cập, nơi mặt trời đang lặn dần. “Mình phải tìm cách sửa chữa máy thời gian,” anh nghĩ. “Mình không thể ở đây mãi.”
Trên đường ra ngoài, Ethan không ngừng suy nghĩ về kế hoạch của mình. Anh biết rằng mình cần phải tìm kiếm những người có thể giúp đỡ. Nhưng trong thế giới cổ đại này, liệu anh có thể tìm thấy những người sẵn sàng tin tưởng vào câu chuyện điên rồ của mình hay không?
“Có lẽ mình cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người khác,” anh tự nhủ, bước đi với quyết tâm mạnh mẽ. Hành trình của anh chỉ mới bắt đầu, và những thử thách phía trước đang chờ đón.