Chuyến Đi Thời Gian - Chương 10
Chương 10: Lựa Chọn Cuối Cùng
Mặt trời mọc trên đất nước Ai Cập, ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu trên những bức tường của các kim tự tháp, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Dưới ánh sáng đó, đám đông tụ tập quanh Ethan, Nefertari và Khepri, lòng họ tràn đầy hy vọng và sự hồi hộp.
“Chúng ta đã chiến thắng!” một người dân hô lớn, giọng nói vang vọng trong không khí. “Chúng ta sẽ xây dựng một tương lai mới!”
Ethan đứng giữa đám đông, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh đã trở thành một phần của nơi này, một nơi mà anh từng chỉ xem qua sách vở và giấc mơ. Nhưng giờ đây, anh phải đối mặt với một quyết định khó khăn.
“Các bạn,” Ethan nói, giọng nói của anh tràn đầy tự tin. “Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu và chiến thắng. Nhưng giờ đây, tôi phải nói về một quyết định quan trọng.”
Nefertari nhìn Ethan, ánh mắt cô vừa lo lắng vừa chờ đợi. “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đã đến đây bằng một cỗ máy thời gian, và giờ đây, tôi có thể quay trở về nhà,” Ethan giải thích. “Nhưng tôi cũng biết rằng tôi có thể ở lại, sống cùng các bạn và giúp xây dựng một tương lai mới.”
“Ngươi thực sự sẽ quay về?” Khepri hỏi, giọng nói có chút ngạc nhiên. “Ngươi không muốn ở lại đây với chúng ta?”
Ethan nhìn xung quanh, thấy những ánh mắt hy vọng từ những người dân. Anh cảm nhận được tình cảm và sự gắn bó mà anh đã tạo ra với họ. “Tôi muốn ở lại, nhưng tôi cũng không thể quên gia đình và cuộc sống của mình ở nhà.”
“Đó là một quyết định khó khăn,” Nefertari nói, ánh mắt chân thành. “Nhưng chúng ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, dù là gì đi nữa.”
Ethan hít một hơi thật sâu. “Tôi biết rằng nếu tôi quay về, tôi sẽ không chỉ mang theo ký ức về cuộc chiến này mà còn về các bạn. Tôi sẽ nói với thế giới về sức mạnh và lòng dũng cảm của các bạn.”
“Nhưng ngươi có thực sự muốn bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây không?” Khepri hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh.
Ethan quay lại nhìn vào mắt Nefertari, thấy tình cảm và sự gắn bó giữa họ. “Tôi sẽ luôn nhớ về nơi này,” anh nói, “về các bạn, về những kỷ niệm mà chúng ta đã tạo ra. Điều đó sẽ ở lại trong tim tôi mãi mãi.”
Sau một lúc im lặng, Nefertari mỉm cười. “Nếu đó là quyết định của ngươi, thì hãy làm điều đó. Chúng ta sẽ đứng vững và xây dựng tương lai mà không có ngươi bên cạnh. Nhưng ngươi sẽ luôn là một phần của chúng ta.”
Ethan cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe những lời này. “Cảm ơn các bạn,” anh nói, nước mắt lưng tròng. “Các bạn đã cho tôi sức mạnh, và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Khepri vỗ vai Ethan, “Chúng ta sẽ luôn ở đây, bất kể ngươi ở đâu. Hãy nhớ rằng, sức mạnh thực sự đến từ tình bạn và lòng dũng cảm.”
“Đúng vậy,” Nefertari nói. “Dù ngươi có ở đâu, trái tim của chúng ta sẽ luôn kết nối.”
Ethan bắt đầu bước đi về phía cỗ máy thời gian, lòng đầy những kỷ niệm và cảm xúc. Trên đường đi, những người dân vây quanh anh, mỗi người đều muốn nói lời tạm biệt, bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm của họ.
“Mong ngươi trở lại một ngày nào đó!” một người phụ nữ lớn tuổi nói, nước mắt lưng tròng. “Hãy nhớ chúng tôi.”
“Chắc chắn rồi,” Ethan trả lời, lòng anh tràn ngập sự xúc động. “Tôi sẽ trở lại.”
Khi đến gần cỗ máy thời gian, Ethan quay lại nhìn vào mắt những người bạn đã trở thành gia đình của mình. “Hãy làm cho nơi này trở nên tốt đẹp hơn. Các bạn có đủ sức mạnh để tạo ra sự thay đổi.”
Ánh sáng từ cỗ máy thời gian bắt đầu phát ra, tạo ra những vệt sáng rực rỡ. Ethan cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ cuốn anh vào. “Tạm biệt!” anh kêu lên, và trong tích tắc, mọi thứ xung quanh biến mất trong ánh sáng.
Khi ánh sáng tắt dần, Ethan mở mắt ra và thấy mình đang đứng trong phòng thí nghiệm của mình, nơi mọi thứ vẫn giữ nguyên như trước. Cảm giác trống trải ập đến. Anh nhìn quanh, trái tim vẫn còn nặng trĩu vì những kỷ niệm về Ai Cập cổ đại.
Ethan thở dài, cảm nhận được sự yên tĩnh xung quanh. Anh đã trở về nhà, nhưng phần nào đó trong anh vẫn còn ở lại với những người bạn ở Ai Cập. “Họ sẽ tiếp tục,” anh tự nhủ. “Họ sẽ xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.”
Trong lòng, Ethan biết rằng cuộc hành trình của mình vẫn chưa kết thúc. Anh đã trở về với sức mạnh và sự hiểu biết mới, và giờ đây, anh có một nhiệm vụ mới: chia sẻ câu chuyện của những người đã chiến đấu vì tự do và hòa bình.
“Đây chỉ là sự khởi đầu,” Ethan nói với chính mình, quyết tâm. “Tôi sẽ không quên những gì đã xảy ra. Tôi sẽ là tiếng nói cho những người không có tiếng nói.”
Với trái tim tràn đầy hy vọng, Ethan bắt đầu viết lại câu chuyện của mình, không chỉ về cuộc hành trình du hành thời gian mà còn về sức mạnh của tình bạn và lòng dũng cảm. Anh biết rằng, một ngày nào đó, anh sẽ trở lại Ai Cập để gặp lại những người mà anh đã yêu thương và cùng nhau tiếp tục cuộc chiến cho tự do.
Và như vậy, một chương mới trong cuộc đời của Ethan bắt đầu, với những khát vọng và ước mơ lớn lao. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ, vì anh biết rằng sức mạnh thực sự nằm trong lòng mỗi người, và tất cả chúng ta đều có khả năng tạo ra sự thay đổi.