Chuyến Đi Thời Gian - Chương 2
Chương 2: Đến Thế Giới Cổ Đại
Ethan bước ra khỏi cung điện, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Ánh nắng chiều từ mặt trời lặn tạo ra những vệt cam đỏ trên bầu trời, phản chiếu lên các bức tường đá của những kim tự tháp. Cảm giác ngột ngạt trong lòng anh không chỉ bởi sự nguy hiểm mà anh đang đối mặt mà còn bởi vẻ đẹp và sự bí ẩn của nền văn minh cổ đại này.
“Trước hết, mình phải tìm một nơi an toàn,” anh lầm bầm với chính mình, mắt quan sát xung quanh. Cảnh vật thật hùng vĩ, nhưng bên cạnh đó, những ánh mắt nghi ngờ từ người dân địa phương khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh quyết định đi sâu vào một khu phố nhỏ, nơi mà tiếng cười và sự ồn ào của cuộc sống hàng ngày đang diễn ra.
Khi đi qua một chợ nhỏ, nơi các thương nhân bán đủ loại hàng hóa từ gia vị đến vải vóc, Ethan cảm thấy mình như một kẻ lạ lẫm. Mọi người xung quanh đều bận rộn, họ không chú ý đến anh. Hít một hơi thật sâu, anh quyết định tiếp cận một người phụ nữ đang bán trái cây.
“Xin chào,” Ethan bắt đầu, cố gắng nói bằng giọng tự tin. “Có phải bạn biết ai có thể giúp tôi sửa chữa… một thiết bị?”
Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. “Ngươi là ai? Tại sao lại hỏi về sửa chữa thiết bị ở đây?”
“Tôi… tôi đến từ xa,” Ethan nói, không chắc chắn về cách diễn đạt. “Tôi cần sự giúp đỡ.”
Cô ấy lắc đầu, “Chúng ta không cần những kẻ xâm nhập ở đây. Rời khỏi khu phố này, nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối.”
Ethan thất vọng, nhưng không thể từ bỏ. “Xin hãy, tôi chỉ cần một chút thông tin.”
Khi cô ấy đang định quay đi, một giọng nói khác cắt ngang. “Cô ấy nói đúng, người lạ.” Một thanh niên cao lớn, với làn da rám nắng và mái tóc đen, bước tới. “Nhưng nếu ngươi thực sự cần sự giúp đỡ, có thể ta có thể giúp.”
“Tôi là Ethan,” anh đáp lại, mừng rỡ khi cuối cùng cũng gặp được người sẵn lòng nghe anh.
“Tên ta là Khepri,” chàng trai nói, ánh mắt tràn đầy sự tò mò. “Ngươi từ đâu đến? Và thiết bị của ngươi là gì?”
“Tôi là nhà khoa học,” Ethan giải thích. “Tôi tạo ra một cỗ máy thời gian, nhưng giờ tôi bị mắc kẹt ở đây.”
“Cỗ máy thời gian?” Khepri nhướng mày, rõ ràng là không hiểu. “Ngươi đang nói về điều gì?”
Ethan cảm thấy khó khăn khi cố gắng giải thích khái niệm phức tạp này. “Là một thiết bị giúp người ta di chuyển qua thời gian,” anh nói, “giống như cách mà ngươi di chuyển từ nơi này đến nơi khác, nhưng trong quá khứ hoặc tương lai.”
“Ngươi nói điều này như thể nó là sự thật,” Khepri nói, nụ cười trên môi. “Nếu đó là sự thật, thì ta rất muốn thấy nó.”
“Tôi cần sửa chữa nó trước đã,” Ethan đáp. “Có thể bạn biết ai có thể giúp?”
Khepri nhìn quanh, chắc chắn rằng không có ai lắng nghe. “Đi theo ta,” anh ta nói, ra hiệu cho Ethan đi theo.
Họ đi vào một con hẻm nhỏ hẹp, những bức tường gạch quanh họ như ôm trọn không gian. Khepri dẫn Ethan đến một căn nhà nhỏ, nơi có một nhóm người đang tụ tập quanh một chiếc bàn lớn. Trên bàn là nhiều công cụ và linh kiện mà Ethan chưa từng thấy trước đây.
“Đây là nơi làm việc của ta,” Khepri nói, tự hào. “Nếu có thể giúp ngươi, bọn ta sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn,” Ethan nói, cảm thấy hy vọng. Anh bắt đầu giải thích về máy thời gian của mình, chỉ cho họ những phần mà anh nghĩ có thể cần sửa chữa.
Một cô gái với mái tóc dài và đôi mắt sáng, tên là Nefertari, chăm chú lắng nghe. “Ngươi nói rằng thiết bị này có thể di chuyển qua thời gian? Thú vị thật! Ta có thể giúp ngươi nếu ngươi cho ta biết thêm chi tiết.”
Ethan tỏ ra ngạc nhiên với sự nhiệt tình của họ. “Tôi cần phải kiểm tra nguồn năng lượng. Nếu không có năng lượng đúng cách, máy sẽ không hoạt động.”
“Để ta xem,” Nefertari nói, bắt đầu kiểm tra các linh kiện. “Ngươi cần những loại đá quý đặc biệt để tạo ra năng lượng.”
“Đá quý?” Ethan hỏi, bất ngờ. “Tôi có thể tìm chúng ở đâu?”
Khepri và Nefertari trao đổi ánh mắt, rồi Khepri lên tiếng. “Có một nơi ở gần đây, nơi bọn buôn bán đá quý thường tụ tập. Nhưng hãy cẩn thận, họ không thích những kẻ lạ.”
“Được rồi,” Ethan quyết định. “Tôi sẽ đi.”
“Ngươi không thể đi một mình,” Nefertari nói, ánh mắt kiên quyết. “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Tốt,” Ethan đáp, lòng dấy lên sự phấn khích và lo lắng. “Chúng ta phải hành động nhanh chóng.”
Cả hai rời khỏi căn nhà, đi bộ qua những con phố đông đúc của thành phố cổ đại. Không khí trong lành nhưng cũng tràn đầy hương vị của những món ăn đang được chế biến. Khi họ đến gần khu vực buôn bán đá quý, Ethan cảm thấy hồi hộp. Hàng chục người đang tụ tập, thương lượng và trao đổi hàng hóa.
“Giữ kín miệng,” Khepri nói, khi họ tiến vào khu vực đông đúc. “Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Ethan gật đầu, cảm nhận áp lực. Họ tiếp cận một quầy hàng nơi một người đàn ông lớn tuổi đang bày bán các loại đá quý lấp lánh.
“Chào ngài, tôi muốn mua một vài viên đá,” Ethan nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Người đàn ông nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. “Ngươi là ai mà dám vào đây?”
“Chỉ là một người yêu thích đá quý,” Ethan nói dối, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật tự nhiên.
Người đàn ông hất cằm, “Tôi không bán cho những kẻ lạ.”
“Chúng tôi chỉ cần một vài viên đá quý, xin hãy xem xét,” Nefertari nói, cố gắng làm cho ông ta dịu lại. “Chúng tôi có thể trả giá.”
“Giá cả không phải vấn đề,” ông ta nói, nhưng vẫn không có vẻ gì là sẽ hợp tác.
Ethan cảm thấy bồn chồn. “Chúng tôi cần những viên đá này để phục vụ cho một nghiên cứu quan trọng,” anh nói, cố gắng lôi kéo sự đồng cảm từ người bán hàng.
Cuối cùng, người đàn ông hít một hơi, nhìn qua họ. “Được rồi. Nếu các ngươi thực sự cần, hãy cho tôi thấy khả năng của các ngươi. Một thử thách nhỏ.”
“Thử thách?” Khepri hỏi, cảm thấy bất an.
“Đúng,” người đàn ông cười lạnh lùng. “Hãy chứng minh rằng các ngươi có thể kiếm được đá quý mà không bị phát hiện. Nếu các ngươi thất bại, sẽ không có đá cho các ngươi.”
Ethan cảm thấy hồi hộp, nhưng không thể lùi bước. “Chúng tôi đồng ý.”
“Vậy thì hãy bắt đầu.” Người đàn ông đưa cho họ một cái nhìn châm chọc. “Các ngươi có 30 phút.”
“Đi nào!” Nefertari thì thầm, thúc giục Ethan. “Chúng ta phải nhanh chóng.”
“Cùng nhau!” Ethan nói, và họ lao vào cuộc phiêu lưu mới, không biết rằng thử thách này sẽ dẫn họ đến gần hơn với những bí mật của nền văn minh cổ đại và những nguy hiểm đang rình rập.