Chuyến Đi Thời Gian - Chương 3
Chương 3: Khám Phá Thế Giới Mới
Ethan và Nefertari đứng giữa chợ, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Họ đã đồng ý với người bán hàng và giờ phải hoàn thành thử thách trong vòng 30 phút. “Chúng ta phải tìm cách lấy được đá quý mà không bị phát hiện,” Ethan thì thầm, ánh mắt rực sáng.
“Chúng ta có thể lợi dụng đám đông,” Nefertari gợi ý. “Nếu ta chia ra, có thể sẽ dễ dàng hơn để tìm kiếm.”
“Được,” Ethan đồng ý, nhưng lòng vẫn không khỏi hồi hộp. “Hãy giữ liên lạc qua ánh mắt. Nếu có rắc rối, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”
“Chắc chắn rồi,” Nefertari nói, rồi cả hai chia tay nhau, hòa mình vào dòng người trong chợ.
Ethan cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim phiêu lưu. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và kỳ lạ. Âm thanh rộn ràng của các thương nhân, mùi hương của các loại gia vị, và những ánh mắt tò mò từ những người qua đường khiến tim anh đập mạnh. Anh bắt đầu tiến về phía một quầy hàng khác, nơi những viên đá quý lấp lánh được trưng bày.
“Ngươi cần gì?” Một người đàn ông trung niên với bộ râu dài hỏi, ánh mắt cảnh giác.
“Tôi chỉ muốn ngắm nhìn,” Ethan nói, cố giữ giọng điềm tĩnh. Anh mỉm cười và bước tới gần quầy. “Có vẻ như những viên đá này rất đẹp.”
Người đàn ông nhíu mày nhưng không nói gì. Ethan nhân cơ hội này, chăm chú nhìn những viên đá quý đang lấp lánh dưới ánh nắng. “Chúng mình cần lấy ít nhất hai viên,” anh tự nhủ. “Nếu không, sẽ không đủ.”
Trong khi đó, Nefertari đã hòa vào đám đông bên kia. Cô thấy một người phụ nữ đang bán vải, tay đang quấn quanh một chiếc khăn dài. “Chắc hẳn có nhiều người đang tìm kiếm đá quý ở đây,” cô thì thầm với chính mình.
Bất ngờ, một tiếng thét lớn vang lên từ phía xa. “Kẻ trộm! Bắt lấy hắn!” Mọi người xung quanh hoảng loạn, và sự chú ý của họ đổ dồn về phía một người đàn ông đang chạy trốn với một túi hàng lớn trong tay.
Ethan cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn. “Mình phải tranh thủ,” anh nghĩ và nhanh chóng đưa tay ra với một viên đá màu xanh lấp lánh gần đó. Anh cho vào túi mà không ai để ý.
“Ngươi làm gì vậy?” giọng nói khẽ nhưng mạnh mẽ vang lên bên cạnh.
Ethan quay lại, thấy một cậu bé đứng đó, đôi mắt trong sáng và ngây thơ. “Tôi… tôi chỉ xem thôi,” anh lắp bắp.
“Ngươi đã lấy nó!” cậu bé nói, giọng tràn đầy sự trách móc. “Ngươi không nên lấy đồ của người khác.”
“Chờ đã,” Ethan nói, lòng nặng trĩu. “Tôi cần nó để giúp đỡ bạn bè của tôi. Tôi không có ý định xấu.”
Cậu bé nhìn anh với sự nghi ngờ. “Nếu ngươi muốn tôi giúp, hãy trả lại viên đá đó. Người dân ở đây rất nghiêm khắc với kẻ trộm.”
Ethan thở dài, anh biết mình không thể giữ viên đá đó mà không cảm thấy tội lỗi. “Được rồi, đây,” anh nói, đưa viên đá lại cho cậu bé. “Nhưng có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?” cậu bé hỏi, vẻ mặt vẫn nghi ngờ.
“Tôi cần tìm thêm những viên đá quý, nhưng không muốn bị phát hiện. Ngươi có thể dẫn tôi không?” Ethan đề nghị.
Cậu bé im lặng trong một lúc, rồi gật đầu. “Được. Đi theo tôi.”
Ethan thở phào, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu bé dẫn anh qua những con hẻm nhỏ, né tránh những người qua lại. Họ đến một quầy hàng khác, nơi những viên đá quý được trưng bày một cách kín đáo hơn.
“Đây là nơi tốt,” cậu bé thì thầm. “Nhưng hãy cẩn thận.”
Ethan nhìn quanh, thấy một người đàn ông to lớn đứng cạnh quầy hàng. Anh thận trọng tiếp cận. “Chào ngài, tôi chỉ muốn xem những viên đá quý,” anh nói, giọng điềm tĩnh.
Người đàn ông nhìn anh từ trên xuống, ánh mắt sắc bén. “Đưa tiền ra trước,” ông ta yêu cầu.
“Vâng, nhưng tôi không mang theo tiền,” Ethan nói, sự bối rối hiện rõ trên mặt. “Tôi đến từ xa và đang tìm kiếm… những viên đá quý đặc biệt.”
“Xa lạ?” Người đàn ông lặp lại, vẻ mặt không mấy thân thiện. “Ta không bán cho những kẻ không có tiền.”
“Đừng làm phiền ông ấy,” cậu bé chen vào, giọng nói đầy sự tự tin. “Người này chỉ muốn tìm hiểu về đá quý thôi.”
Người đàn ông khịt mũi, nhưng sự chú ý đã bị chuyển hướng. “Chúng mày không phải là người của ta. Cút đi!”
Ethan cảm thấy bất lực. “Tôi chỉ cần một viên để hoàn thành việc của mình,” anh nói, không biết có thể dùng cách nào khác.
“Đủ rồi! Hãy biến đi trước khi ta phát điên!” Người đàn ông gầm lên.
Nefertari xuất hiện từ phía sau, nghe thấy tiếng gầm của người bán hàng. “Ethan!” cô kêu lên, chạy đến bên anh. “Tôi vừa thấy một viên đá quý tuyệt đẹp ở bên kia.”
“Chúng ta cần phải tìm ra cách để có được những viên đá này mà không bị phát hiện,” Ethan nói, ánh mắt bối rối.
“Để tôi thử,” Nefertari đề xuất. “Tôi có một ý tưởng.”
Cô tiến gần hơn đến quầy hàng, giả vờ như đang hỏi về một món hàng khác. “Xin chào, tôi muốn hỏi về những loại vải mà ngài đang bán. Chúng rất đẹp.”
Người đàn ông bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự tự tin của Nefertari. “Cảm ơn. Đây là hàng tốt nhất trong vùng.”
Ethan nhân cơ hội này, lén lút nhấc viên đá quý từ quầy. Tim anh đập thình thịch khi nhìn thấy viên đá lấp lánh trong tay mình. “Được rồi, đã xong!” anh thầm nghĩ.
Nefertari tiếp tục trò chuyện với người bán hàng, trong khi Ethan cố gắng không làm rơi viên đá. Khi cả hai có đủ số lượng cần thiết, họ lén lút rời khỏi quầy hàng.
“Khi nào thì chúng ta mới gặp lại Khepri?” Ethan hỏi, sau khi ra khỏi chợ.
“Chúng ta có thể trở về nơi chúng ta đã gặp nhau,” Nefertari nói. “Hy vọng anh ấy đang đợi.”
Khi họ quay trở lại, Khepri đang đứng ở đó, vẻ mặt nghi ngại. “Hai người đã làm gì?” anh ta hỏi.
“Chúng ta đã tìm được đá quý,” Nefertari tự hào nói, mở túi ra và để những viên đá lấp lánh nằm trên tay.
Khepri nhìn chăm chú, vẻ mặt ngạc nhiên. “Thật tuyệt! Chúng ta có thể bắt đầu sửa chữa máy thời gian ngay bây giờ.”
Ethan cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ. “Cảm ơn các bạn đã giúp tôi,” anh nói, ánh mắt tràn đầy biết ơn. “Giờ đây, chúng ta có thể thực hiện kế hoạch.”
Nhưng Ethan không biết rằng cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu, và những thử thách khó khăn hơn đang chờ đón họ ở phía trước.