Chuyến Đi Thời Gian - Chương 4
Chương 4: Mối Đe Dọa Từ Pharaoh
Khepri, Nefertari và Ethan quay trở lại căn nhà nhỏ nơi họ đã bắt đầu hành trình. Không khí trong căn phòng tràn ngập sự hồi hộp, mỗi người đều hiểu rằng tương lai của Ethan phụ thuộc vào việc sửa chữa cỗ máy thời gian. Khepri đặt những viên đá quý lên bàn, ánh mắt lấp lánh sự hào hứng.
“Chúng ta cần phải làm gì với những viên đá này?” Ethan hỏi, nỗi lo lắng len lỏi trong lòng.
Khepri gật đầu. “Chúng sẽ cung cấp năng lượng cho máy thời gian của ngươi. Nhưng trước tiên, ta cần biết cách điều chỉnh chúng.”
Nefertari đứng cạnh Khepri, gương mặt rạng rỡ. “Tôi đã nghe một vài câu chuyện về cách các thầy pháp cổ đại sử dụng đá quý để tạo ra sức mạnh. Có thể chúng ta có thể tìm hiểu từ những người đã thực hiện điều đó.”
“Ý hay!” Ethan nói, lòng tràn đầy hy vọng. “Có ai trong thành phố này có thể giúp chúng ta không?”
Khepri suy nghĩ một lúc. “Có một thầy pháp nổi tiếng sống ở gần Kim Tự Tháp Giza. Người đó biết nhiều về sức mạnh của đá quý và có thể giúp chúng ta.”
“Chúng ta phải đến đó ngay lập tức!” Nefertari kêu lên. “Thời gian không chờ đợi ai cả.”
Ethan cảm thấy hơi lo lắng. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu Pharaoh biết về cỗ máy thời gian và sức mạnh của nó, anh ta có thể coi chúng ta là mối đe dọa.”
“Đúng vậy,” Khepri đồng tình, đôi mắt trở nên nghiêm nghị. “Pharaoh không thích bất kỳ ai có thể thách thức quyền lực của ông ta.”
“Chúng ta sẽ phải hành động thật nhanh chóng,” Ethan nói, quyết tâm. “Hãy đi nào!”
Khi họ tiến về phía Kim Tự Tháp Giza, không khí trở nên căng thẳng. Các lính canh đứng gác ở mọi ngóc ngách, những ánh mắt của họ lướt qua những người qua đường một cách nghi ngờ. Ethan cảm thấy như một kẻ xâm nhập giữa một thế giới lạ lẫm.
Khepri dẫn đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hãy đi nhanh lên,” anh ta nói, “chúng ta không có nhiều thời gian.”
Họ đến gần một ngôi nhà nhỏ nằm cạnh Kim Tự Tháp, nơi có những biểu tượng cổ xưa được khắc trên tường. Khepri gõ cửa, và sau một lúc lâu, một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu trắng dài mở cửa.
“Ngươi đến tìm ta?” ông ta hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng có chút nghi ngại.
“Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài,” Khepri nói, bước vào trong. “Chúng tôi đang cố gắng sửa chữa một cỗ máy thời gian.”
“Cỗ máy thời gian?” Người đàn ông lặp lại, ánh mắt sắc lạnh. “Đó không phải là thứ nên tồn tại trong thế giới này.”
“Chúng tôi hiểu,” Ethan nói, cảm thấy hồi hộp. “Nhưng nếu không sửa chữa được, tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Người đàn ông thở dài, rồi bước vào trong. “Theo ta,” ông nói, dẫn họ vào một phòng thí nghiệm nhỏ chứa đầy các loại đá quý và sách cổ.
“Những viên đá quý này,” Khepri nói, chỉ vào những viên đá mà họ mang theo. “Chúng có thể cung cấp năng lượng cho cỗ máy.”
“Ta biết,” thầy pháp trả lời. “Nhưng để sử dụng chúng, các ngươi phải thực hiện một nghi lễ cổ xưa.”
Ethan cảm thấy hồi hộp. “Nghi lễ? Thầy có thể chỉ cho chúng tôi cách làm không?”
“Được,” thầy pháp nói. “Nhưng phải cẩn thận. Nghi lễ này rất phức tạp và có thể nguy hiểm nếu không thực hiện đúng.”
Khi họ chuẩn bị cho nghi lễ, Nefertari nhìn Ethan với ánh mắt lo lắng. “Ngươi có chắc rằng đây là cách duy nhất không?”
Ethan gật đầu. “Nếu đây là con đường duy nhất để trở về, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.”
“Được rồi, hãy bắt đầu,” thầy pháp nói, chỉ dẫn cho họ. “Ngươi cần đặt mỗi viên đá vào đúng vị trí và đọc những câu thần chú này.”
Họ bắt đầu sắp xếp các viên đá quý, mỗi viên đều phát ra ánh sáng lấp lánh khi đặt vào vị trí. Ethan cảm thấy như sức mạnh từ những viên đá đang hòa quyện quanh mình. Thầy pháp bắt đầu đọc những câu thần chú cổ xưa, âm thanh vang vọng trong không gian.
Tuy nhiên, không khí xung quanh họ bắt đầu trở nên dày đặc, và một cảm giác căng thẳng lan tỏa. “Cẩn thận!” thầy pháp cảnh báo. “Điều này có thể thu hút sự chú ý của Pharaoh.”
Chưa kịp nói xong, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, và một nhóm lính canh xông vào, ánh mắt đầy đe dọa. “Bắt lấy họ!” một người trong số họ hét lên.
“Chạy!” Khepri kêu lên.
Ethan và Nefertari cùng chạy về phía cửa, nhưng lính canh đã chặn đường. “Các ngươi không thể thoát!” một lính canh quát, vung giáo về phía họ.
“Chúng ta cần phải bảo vệ nghi lễ!” thầy pháp hô to, tiếp tục đọc thần chú, mặc cho sự hỗn loạn đang diễn ra xung quanh.
Ethan cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. “Mình không thể ở đây!” anh nghĩ. “Nếu bị bắt, tôi sẽ không bao giờ trở về.”
Nefertari kéo tay Ethan, “Chúng ta phải ra ngoài, bây giờ!”
“Đúng vậy!” Khepri đồng tình, ánh mắt quyết tâm. “Hãy theo ta!”
Họ bắt đầu chạy về phía cửa sổ nhỏ ở phía sau phòng, hy vọng có thể trốn thoát trước khi lính canh có thể chặn lại. Thầy pháp vẫn tiếp tục đọc thần chú, nhưng âm thanh của tiếng bước chân và tiếng quát tháo khiến cho không khí thêm phần căng thẳng.
Khi đến gần cửa sổ, Ethan quay lại một lần nữa nhìn về phía thầy pháp. “Ngài có cần giúp không?” anh hỏi, nhưng không có thời gian chờ câu trả lời.
“Chạy đi! Ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ các ngươi!” thầy pháp gầm lên, tay vẫn giữ vững phép thuật.
Cuối cùng, họ nhảy ra khỏi cửa sổ, lao xuống đất và chạy vào trong bóng tối của đêm. Dưới ánh trăng, họ cảm thấy như được giải thoát khỏi sự đe dọa.
“Chúng ta phải đến nơi an toàn,” Nefertari thở hổn hển.
Ethan nhìn lại về phía Kim Tự Tháp, nơi mà ánh sáng lấp lánh vẫn còn chiếu rọi. “Nếu Pharaoh biết về cỗ máy thời gian, mọi chuyện sẽ càng trở nên khó khăn hơn,” anh nói, lòng trĩu nặng.
Khepri gật đầu, vẻ mặt lo lắng. “Chúng ta cần phải tìm cách sửa chữa máy thời gian mà không để ai biết.”
“Đi nào, chúng ta phải nghĩ ra kế hoạch mới,” Nefertari nói, ánh mắt quyết tâm.
Họ bắt đầu bước đi trong đêm, biết rằng cuộc chiến của họ mới chỉ bắt đầu. Những khó khăn, thách thức và cả mối đe dọa từ Pharaoh đang chờ đón họ ở phía trước, và Ethan biết rằng anh phải tìm cách vượt qua tất cả để trở về nhà.