Chuyến Đi Thời Gian - Chương 9
Chương 9: Quay Về Hay Ở Lại
Cung điện của Pharaoh ngập tràn không khí căng thẳng. Ánh sáng từ những viên đá quý lấp lánh như những ngôi sao trong đêm tối, tạo nên một bầu không khí vừa kỳ diệu vừa khắc nghiệt. Ethan đứng ở vị trí trung tâm, lòng tràn đầy quyết tâm nhưng cũng không khỏi lo lắng.
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta,” anh nói với Nefertari và Khepri, những người đứng bên cạnh anh. “Chúng ta không thể để mất cơ hội này.”
“Đúng vậy,” Nefertari đồng tình, ánh mắt kiên định. “Pharaoh sẽ không nhường cho chúng ta một bước nào.”
Pharaoh đứng ở phía xa, ánh mắt đầy thách thức. “Các ngươi dám xông vào nơi đây, đòi hỏi tự do từ tay ta? Đó là một sự ngu ngốc!”
“Chúng ta không còn là những kẻ nô lệ nữa!” Ethan tuyên bố, giọng nói vang vọng trong không gian. “Chúng ta đã tìm thấy sức mạnh bên trong và chúng ta sẽ không quay lại!”
“Ngươi không hiểu. Ta là vua của mọi thứ! Ta đã thống trị đất nước này hàng ngàn năm!” Pharaoh gầm lên, từng lời nói chứa đầy sự tức giận. “Ngươi sẽ phải trả giá cho sự nổi loạn này!”
“Chúng tôi đã không còn sợ hãi!” Khepri kêu lên, tay nắm chặt vũ khí. “Hãy chuẩn bị cho những gì sắp đến!”
Và rồi, cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối bắt đầu. Ánh sáng từ những viên đá quý trong tay Ethan lan tỏa khắp căn phòng, tạo ra một cảm giác mạnh mẽ. Những người xung quanh anh cũng cảm thấy sức mạnh từ lòng mình dâng trào.
Pharaoh, nhận thấy sức mạnh đang tăng lên trong đám đông, bỗng chốc trở nên hoảng sợ. “Không! Các ngươi không thể làm điều này!” hắn gào lên, vung tay lên và tạo ra một cơn gió mạnh, cố gắng đẩy lùi đám đông.
Nhưng Ethan đã sẵn sàng. Anh dồn hết năng lượng vào tay mình, và một luồng ánh sáng mạnh mẽ phóng ra, tạo thành một lá chắn bảo vệ cho mọi người. “Chúng ta sẽ không lùi bước!” anh hét lớn, cảm thấy sự tự tin tràn đầy.
Khepri và Nefertari đứng bên cạnh, cùng nhau tạo thành một hàng rào kiên cố, không cho Pharaoh có cơ hội tấn công. Những viên đá quý trên tay họ phát ra ánh sáng, hòa quyện vào nhau, tạo ra một nguồn năng lượng vô hạn.
“Ngươi có thể giữ cho mình sức mạnh trong một thời gian, nhưng sự áp bức sẽ không còn tồn tại mãi mãi!” Ethan nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ đứng vững và chiến đấu cho tự do!”
Khi cuộc chiến diễn ra, Ethan bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Ánh sáng từ tay anh không còn mạnh mẽ như lúc đầu. “Mình cần phải duy trì sức mạnh này,” anh nghĩ, trong khi quan sát những người xung quanh, họ cũng đã bắt đầu mệt mỏi.
“Chúng ta cần thêm sức mạnh!” Nefertari kêu lên, nhìn vào mắt mọi người. “Hãy kết nối với nhau!”
“Đúng vậy!” Khepri nói, tay anh nắm chặt vũ khí. “Hãy cùng nhau tạo ra một sức mạnh không thể phá vỡ!”
Từng người một bắt đầu nắm tay nhau, tạo thành một vòng tròn lớn. Ánh sáng từ những viên đá quý bắt đầu kết nối lại, tạo thành một sức mạnh kỳ diệu. Ethan cảm thấy năng lượng từ mọi người xung quanh chảy vào mình.
“Mọi người, hãy tập trung!” anh kêu lớn. “Hãy tưởng tượng về tự do, về một thế giới không còn sự áp bức! Hãy để sức mạnh của chúng ta trở thành một!”
Ánh sáng từ những viên đá quý dường như chói lòa hơn bao giờ hết. Đám đông hô vang, “Tự do! Tự do!” Tiếng hô của họ như những nhịp đập của một trái tim mạnh mẽ.
Pharaoh nhìn thấy ánh sáng từ đám đông đang lớn dần, và sự kiêu ngạo của hắn bắt đầu tan biến. “Ngươi không thể làm điều này!” hắn hét lên, nhưng sự tự tin trong giọng nói của hắn không còn nữa.
“Chúng ta sẽ không dừng lại!” Ethan nói, cảm nhận sức mạnh dâng trào. “Hãy đánh bại bóng tối!”
Cuối cùng, ánh sáng từ tay Ethan vươn tới Pharaoh, bao bọc hắn trong một hào quang rực rỡ. Pharaoh cảm thấy sự mạnh mẽ từ đám đông đang xung quanh, và hắn hiểu rằng thời kỳ thống trị của hắn sắp kết thúc.
“Ngươi sẽ phải trả giá!” hắn gầm lên, nhưng trong giọng nói đã có sự hoảng loạn.
“Chúng ta không cần ngươi nữa!” Nefertari hét lên, tay giơ cao. “Tự do thuộc về chúng ta!”
Một cơn sóng ánh sáng từ tay Ethan ập đến, và Pharaoh không còn cách nào để thoát khỏi nó. Hắn bị ánh sáng cuốn đi, và trong tích tắc, hắn đã biến mất giữa không gian, mang theo những ác mộng mà hắn đã tạo ra.
“Chúng ta đã làm được!” Khepri reo lên, ánh mắt tràn đầy niềm vui. “Chúng ta đã đánh bại Pharaoh!”
Mọi người xung quanh bắt đầu hô vang, “Tự do! Tự do!” Họ đã thực sự lật đổ được kẻ áp bức. Sự kiêu hãnh và niềm tự hào tràn ngập trong lòng từng người.
Khi không khí trở lại bình yên, Ethan cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc nhưng cũng có chút nỗi buồn. Họ đã thành công trong việc đánh bại Pharaoh, nhưng anh biết rằng cuộc hành trình của mình vẫn chưa kết thúc.
“Mình sẽ phải về nhà,” anh thì thầm, nhưng trong lòng, sự lo lắng bắt đầu nổi lên. “Cỗ máy thời gian vẫn chưa được sửa chữa.”
Nefertari bước tới gần Ethan, ánh mắt cô hiện lên sự quan tâm. “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Chúng ta đã chiến thắng, nhưng tôi vẫn còn một cuộc hành trình khác. Tôi phải quay về nhà,” Ethan nói, giọng nói trĩu nặng.
“Ngươi có thực sự muốn quay lại không?” Nefertari hỏi, vẻ mặt cô vừa lo lắng vừa mong mỏi.
“Đúng,” Ethan trả lời. “Nhưng tôi không thể quên những gì đã xảy ra ở đây. Các bạn đã trở thành gia đình của tôi.”
Khepri bước tới, đặt tay lên vai Ethan. “Ngươi đã giúp chúng ta tìm thấy sức mạnh bên trong. Nếu không có ngươi, chúng ta vẫn sẽ sống trong sợ hãi. Nhưng nếu ngươi quyết định quay về, chúng ta sẽ luôn nhớ đến ngươi.”
“Tôi cũng sẽ nhớ về các bạn,” Ethan nói, nước mắt lưng tròng. “Mỗi người trong các bạn đều đã thay đổi cuộc sống của tôi.”
“Mọi người hãy tập trung!” một người trong nhóm gọi lớn. “Chúng ta cần quyết định về tương lai của mình.”
Ethan nhìn xung quanh, thấy những người dân hạnh phúc và tự do. Anh biết rằng việc xây dựng một nền văn minh mới bắt đầu từ đây.
“Chúng ta cần phải xây dựng một tương lai cho chính mình,” Ethan nói, quyết tâm. “Một nơi mà không còn sự áp bức, một nơi mà mọi người đều có thể sống tự do.”
Nefertari gật đầu, ánh mắt rạng ngời. “Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng hơn.”
Cuộc hội ngộ của những người đã chiến đấu vì tự do đã đến. Ethan biết rằng anh phải ra đi, nhưng lòng anh cũng tràn đầy hy vọng cho những gì sắp tới. “Mình sẽ trở lại,” anh thầm thì, hứa với bản thân.
Khi trời bắt đầu hừng sáng, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng lên toàn bộ đất nước Ai Cập, một biểu tượng cho sự khởi đầu mới. Hành trình của Ethan đã có những bước ngoặt không thể tưởng tượng nổi, và cuộc sống mới của anh sẽ không bao giờ quên.