Chuyến Du Hành Về Lưỡng Hà - Chương 2
Chương 2: Đất Nước Mới
Ethan và Layla đi qua những con phố nhộn nhịp của thành phố cổ. Mùi hương từ những quầy hàng bày bán thực phẩm tràn ngập không khí: từ bánh mì nướng đến các loại gia vị lạ lẫm. Những người dân bản xứ đi lại, trao đổi, cười nói, tất cả tạo nên một bức tranh sống động mà Ethan chưa từng thấy.
“Chúng ta sẽ gặp một số người trong hội đồng thành phố,” Layla nói khi họ tiến đến một tòa nhà lớn, kiến trúc hùng vĩ với những cột đá khổng lồ. “Họ sẽ quyết định xem ngôi đền có được xây dựng hay không.”
“Và nhóm bảo thủ sẽ ở đó?” Ethan hỏi, cảm thấy hơi hồi hộp.
“Đúng vậy. Họ sẽ cố gắng ngăn cản mọi sự thay đổi,” Layla thở dài. “Nhưng chúng ta cần phải thuyết phục họ về tầm quan trọng của ngôi đền.”
Bước vào trong, Ethan bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn, các bức tranh tường miêu tả những vị thần và những chiến công của tổ tiên. Hội đồng gồm những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi, tất cả đều có vẻ trang trọng và nghiêm nghị.
“Layla!” Một người đàn ông trung niên, có bộ râu rậm, đứng dậy. “Ngươi đến đây để nói về dự án xây dựng ngôi đền sao?”
“Vâng, thưa ông Akil,” Layla đáp. “Tôi tin rằng đây là cơ hội tuyệt vời để tôn vinh các vị thần và làm giàu cho văn hóa của chúng ta.”
“Nhưng tại sao chúng ta cần thay đổi?” Akil phản bác. “Ngôi đền hiện tại đã tồn tại hàng trăm năm. Chúng ta không cần một thứ mới mẻ và khác biệt.”
Ethan cảm thấy mình phải lên tiếng. “Xin lỗi, thưa ông,” anh nói, giọng hơi run. “Tôi là Ethan, một nhà sử học. Tôi đã thấy những nền văn minh khác sụp đổ khi họ không chấp nhận sự đổi mới.”
“Ngươi có bằng chứng nào không?” một người phụ nữ đứng bên cạnh Akil hỏi, ánh mắt dò xét.
“Tôi không thể mang đến chứng cứ từ quá khứ, nhưng tôi có thể nói về những gì sẽ đến nếu chúng ta không thay đổi,” Ethan trả lời. “Một ngôi đền mới không chỉ là một công trình kiến trúc, mà còn là biểu tượng cho niềm tin và sự phát triển.”
Akil và các thành viên khác trong hội đồng nhìn nhau, có vẻ chưa bị thuyết phục. “Và nếu ngôi đền này không mang lại điều gì tốt đẹp?” Akil hỏi. “Nếu nó chỉ làm các vị thần tức giận?”
“Chúng ta cần phải có niềm tin,” Layla khẳng định. “Đó là lý do tại sao tôi mời Ethan tham gia. Anh ấy có những ý tưởng mới và kiến thức có thể giúp chúng ta.”
“Kiến thức từ thế giới hiện đại?” Akil nhếch mép. “Điều đó thật đáng nghi ngờ.”
“Có thể không phải là những gì ông nghĩ,” Ethan nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng tôi có thể giúp thiết kế một ngôi đền không chỉ đẹp mà còn bền vững.”
Cuộc tranh luận tiếp tục, những ý kiến trái chiều nảy sinh, và Ethan cảm thấy lo lắng. Nếu họ không đồng ý, tất cả những nỗ lực của anh và Layla sẽ vô nghĩa.
“Chúng ta có thể thử nghiệm,” một người trong hội đồng lên tiếng, vẻ mặt suy tư. “Chúng ta sẽ để Ethan thiết kế một phần nhỏ của ngôi đền và xem liệu nó có thành công hay không.”
Akil lắc đầu. “Đó là một ý kiến tồi. Ngôi đền không thể chỉ là một thử nghiệm.”
“Chúng ta không thể tiến lên nếu không thử,” người kia kiên quyết. “Tôi đồng ý với Layla và Ethan. Chúng ta cần mở lòng với những ý tưởng mới.”
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng hội đồng cũng quyết định cho phép Ethan tham gia thiết kế ngôi đền, nhưng trong giới hạn. Layla mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn các bạn,” Ethan thốt lên, cảm giác như một gánh nặng đã được gỡ bỏ. “Tôi sẽ không làm các bạn thất vọng.”
Khi họ ra ngoài, Layla nhìn Ethan với ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta đã thắng một trận đầu tiên. Giờ đây, anh phải cho họ thấy khả năng của mình.”
“Và nhóm bảo thủ?” Ethan hỏi, lo lắng về những gì có thể xảy ra.
“Chúng ta sẽ tìm cách thuyết phục họ,” Layla đáp. “Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải bắt tay vào công việc.”
Hai người cùng nhau đi đến khu vực xây dựng. Mặt trời đã lặn, nhưng ánh đèn từ các ngọn đuốc thắp sáng không gian. Ethan cảm nhận được năng lượng tràn đầy, như thể mọi người đang cùng nhau hướng tới một mục tiêu chung.
“Vậy, kế hoạch của chúng ta là gì?” Ethan hỏi, sự hăng hái trong giọng nói của mình.
“Trước tiên, chúng ta cần phác thảo một thiết kế cho ngôi đền,” Layla đáp, ánh mắt sáng lên. “Sau đó, tôi sẽ tập hợp một nhóm thợ xây dựng để bắt đầu thực hiện.”
Họ ngồi xuống đất, cùng nhau vẽ những ý tưởng trên cát, thảo luận về những hình dạng, biểu tượng và ý nghĩa của ngôi đền. Ethan cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, được tham gia vào một phần của lịch sử.
“Đừng quên các vị thần,” Layla nhắc nhở. “Chúng ta phải tôn trọng truyền thống.”
“Chắc chắn rồi,” Ethan đồng tình, và trong lòng anh, một ngọn lửa mới bùng cháy. Đây không chỉ là một dự án xây dựng; đây là cơ hội để anh tạo ra một điều gì đó vĩ đại, điều gì đó có thể ghi dấu ấn trong lịch sử.
Và khi họ tiếp tục làm việc, những ý tưởng và khát vọng của họ bắt đầu hình thành, từng bước một đưa họ gần hơn đến việc xây dựng một ngôi đền không chỉ là kiến trúc, mà còn là biểu tượng cho sự kết nối giữa quá khứ và tương lai.