Chuyến Hành Trình Của Thầy Giáo - Chương 3
Chương 3: Bài Học Đầu Tiên
Nguyễn Minh thức dậy vào sáng hôm sau với lòng quyết tâm mãnh liệt. Anh biết rằng mình phải nhanh chóng chứng tỏ giá trị của mình với bộ lạc nếu muốn tồn tại. Đêm qua, sau khi trao đổi với Yara và những người lớn tuổi, Minh đã được phép nghỉ ngơi trong một túp lều nhỏ nằm ở rìa khu trại. Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ về những gì đã xảy ra, nhưng giờ đây anh biết rằng mình cần phải hành động.
Minh bước ra ngoài lều và nhìn quanh. Bộ lạc đã bắt đầu ngày mới với những hoạt động thường nhật. Những người đàn ông chuẩn bị lên đường săn bắn, trong khi phụ nữ và trẻ em bận rộn với công việc thu lượm và chế tác. Minh cảm nhận được sự quan sát từ những người trong bộ lạc khi họ nhìn anh, đôi mắt họ đầy tò mò và hoài nghi.
Yara đã đứng chờ sẵn bên ngoài lều. “Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Bà hỏi, giọng nói không biểu lộ cảm xúc.
Minh gật đầu: “Tôi cần vài công cụ. Đá cứng, và một thứ gì đó để khắc.”
Yara không nói gì thêm, chỉ quay người và ra hiệu cho Minh theo sau. Bà dẫn anh đến một khu vực gần đó, nơi có những tảng đá lớn nằm rải rác. Ở đây, những người đàn ông trong làng đang chế tác vũ khí bằng đá – những chiếc rìu và dao thô sơ, nhưng vô cùng sắc bén. Minh chăm chú quan sát cách họ chọn lựa và đục đẽo đá, rồi nảy ra ý tưởng.
“Cho tôi thử một viên đá,” Minh nói với Yara.
Bà ra hiệu cho một người đàn ông trẻ trong bộ lạc, người này liền đưa cho Minh một viên đá cứng, khá nặng. Minh cầm viên đá, cảm nhận độ chắc chắn của nó, rồi anh bắt đầu tìm kiếm một mảnh đá nhỏ, nhọn mà có thể sử dụng như một công cụ khắc.
Khi đã có đủ mọi thứ mình cần, Minh ngồi xuống bên cạnh một tảng đá lớn và bắt đầu công việc của mình. Yara và vài người khác đứng quanh anh, chăm chú theo dõi từng động tác của anh.
Minh hít một hơi sâu, rồi bắt đầu dùng mảnh đá nhọn khắc lên bề mặt tảng đá. Ban đầu, những vết khắc chỉ là những đường mảnh, nhưng Minh dần dần tạo ra những ký hiệu đơn giản – những đường thẳng, hình tam giác, và các hình vuông nhỏ. Anh quyết định bắt đầu với những biểu tượng cơ bản nhất, những biểu tượng đại diện cho các vật dụng hàng ngày mà bộ lạc quen thuộc.
“Kia là hình cái rìu,” Minh nói, chỉ vào một biểu tượng mà anh vừa khắc xong. “Đây là biểu tượng của nước,” anh tiếp tục, khắc một dòng nước chảy. Mỗi khi anh khắc xong một biểu tượng, anh dừng lại và giải thích cho Yara và những người xung quanh về ý nghĩa của nó. Dù họ chưa hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của việc này, nhưng ánh mắt tò mò của họ cho thấy họ bắt đầu quan tâm.
Một đứa trẻ, không giấu được sự hiếu kỳ, tiến lại gần Minh. “Ngươi đang làm gì vậy?” Nó hỏi bằng giọng ngập ngừng.
Minh mỉm cười thân thiện, đặt tay lên vai đứa trẻ. “Ta đang khắc những biểu tượng lên đá, để chúng ta có thể nhớ và ghi lại những điều quan trọng. Ngươi có muốn thử không?”
Đứa trẻ chớp mắt vài lần, rồi khẽ gật đầu. Minh đưa cho nó mảnh đá nhọn và chỉ cho nó cách khắc lên bề mặt tảng đá. Ban đầu, đứa trẻ còn lóng ngóng, nhưng với sự hướng dẫn của Minh, nó dần dần làm chủ được kỹ thuật. Những nét khắc của nó tuy còn thô sơ, nhưng đó là bước đầu tiên trên con đường học hỏi.
Yara nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ suy tư. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Minh và đứa trẻ. Có lẽ trong lòng bà đã bắt đầu nhận ra tiềm năng của việc này.
Công việc khắc đá của Minh kéo dài suốt buổi sáng. Những đứa trẻ khác trong làng, bị cuốn hút bởi hoạt động mới lạ này, cũng bắt đầu tụ tập quanh anh. Chúng tò mò nhìn Minh khắc, rồi thử làm theo những gì anh chỉ dẫn. Minh kiên nhẫn dạy chúng, từng chút một, từ cách cầm đá cho đến cách khắc các biểu tượng cơ bản.
“Ngươi thực sự tin rằng việc này có thể giúp ích cho chúng ta?” Yara cuối cùng cũng lên tiếng, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Minh ngừng tay, quay sang nhìn bà với ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi tin rằng nếu chúng ta có thể ghi lại kiến thức, nó sẽ giúp bộ lạc của bà mạnh mẽ hơn. Những câu chuyện, những sự kiện quan trọng sẽ không bao giờ bị lãng quên. Con cháu của các người sẽ biết về quá khứ của mình và sẽ không phải bắt đầu từ con số không.”
Yara im lặng một lúc lâu, ánh mắt bà dõi theo những đứa trẻ đang say sưa khắc lên đá dưới sự chỉ dẫn của Minh. “Ngươi có một thời gian ngắn để chứng tỏ điều này có giá trị,” bà nói chậm rãi. “Nếu những gì ngươi nói là đúng, ngươi sẽ được ở lại và tiếp tục dạy cho bộ lạc. Nếu không, ngươi sẽ phải rời đi.”
Minh gật đầu, anh hiểu rõ điều này. Anh biết rằng mình đang đứng trước một cơ hội và cũng là thử thách lớn nhất trong đời. Nhưng anh không có ý định từ bỏ. Với lòng quyết tâm và kiến thức của mình, Minh quyết tâm làm cho bộ lạc này thấy được sức mạnh của tri thức và sự ghi chép.
“Bà sẽ không phải thất vọng,” Minh nói, giọng đầy tin tưởng. “Tôi sẽ dạy cho họ cách lưu trữ thông tin, và chúng ta sẽ không để quá khứ bị lãng quên.”
Minh biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước, vì anh tin rằng kiến thức là chìa khóa để mở ra cánh cửa của sự phát triển và thịnh vượng.