Chuyến Hành Trình Của Thầy Giáo - Chương 4
Chương 4: Những Khó Khăn Ban Đầu
Ngày hôm sau, Minh bắt đầu dạy những đứa trẻ cách khắc lên đá một cách có hệ thống hơn. Anh chia các ký hiệu thành từng nhóm, mỗi nhóm tượng trưng cho một khái niệm cụ thể như nước, lửa, động vật, hay thức ăn. Tuy nhiên, việc dạy học trong thời kỳ đồ đá không hề dễ dàng như anh tưởng.
Một trong những khó khăn đầu tiên Minh gặp phải là sự thiếu kiên nhẫn của bọn trẻ. Chúng quen với việc học thông qua quan sát và thực hành, chứ không phải thông qua việc lặp đi lặp lại những động tác tinh tế như khắc đá. Khi Minh cố gắng giải thích tầm quan trọng của việc ghi chép, nhiều đứa trẻ tỏ ra chán nản và quay trở lại với những trò chơi hay công việc thường ngày của chúng.
“Thầy Minh, việc này mất nhiều thời gian quá!” Một đứa trẻ tên là Kito phàn nàn khi nó không thể khắc đúng biểu tượng mà Minh chỉ dạy. “Tại sao chúng ta phải làm việc này? Chúng ta vẫn nhớ những gì quan trọng mà không cần khắc lên đá.”
Minh ngồi xuống bên cạnh Kito, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu điều đó, nhưng nếu một ngày nào đó có ai đó cần biết về những con đường săn bắn tốt nhất, hoặc về cách chế tạo công cụ, mà những người biết rõ nhất lại không có ở đây, thì chúng ta sẽ làm thế nào? Việc ghi chép này sẽ giúp các con và cả bộ lạc không bao giờ quên những điều quan trọng, ngay cả khi không có người nhớ chúng.”
Kito vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng nó quay lại tảng đá và tiếp tục khắc theo chỉ dẫn của Minh. Minh biết rằng việc thuyết phục lũ trẻ không hề dễ dàng, nhưng anh tin rằng sự kiên nhẫn và sự tận tâm sẽ dần dần thay đổi suy nghĩ của chúng.
Ngoài ra, Minh còn phải đối mặt với sự kháng cự từ những người lớn trong làng. Họ cho rằng việc khắc đá là vô nghĩa, và họ không hiểu tại sao phải dành thời gian và công sức vào việc này thay vì tập trung vào các hoạt động sinh tồn như săn bắn và hái lượm.
Một buổi chiều, khi Minh đang dạy lũ trẻ cách khắc các biểu tượng mới, một nhóm đàn ông trong làng, dẫn đầu bởi một người tên là Taro, tiến lại gần. Taro là một thợ săn tài giỏi và có uy tín trong làng, nhưng anh ta không mấy thiện cảm với những ý tưởng mới mẻ của Minh.
“Ngươi đang làm gì ở đây, Minh?” Taro hỏi, giọng đầy nghi ngờ. “Thay vì dạy bọn trẻ làm những việc vô ích này, ngươi nên dạy chúng cách săn bắn hay chế tạo công cụ. Đó mới là những thứ thực sự cần thiết để tồn tại.”
Minh nhìn Taro, rồi đáp lại với giọng điềm tĩnh: “Taro, những gì tôi đang dạy cho bọn trẻ cũng là để giúp bộ lạc tồn tại và phát triển. Việc ghi chép không chỉ giúp lưu giữ kiến thức mà còn tạo ra nền tảng cho sự phát triển sau này.”
Taro cười nhạt, lắc đầu: “Lưu giữ kiến thức ư? Chúng ta đã sống sót bao lâu nay mà không cần đến những thứ này. Ngươi đến đây từ một thế giới khác, nhưng điều đó không có nghĩa là những cách làm của ngươi sẽ phù hợp với chúng ta.”
Minh hiểu rằng đây là một thử thách lớn, nhưng anh không để mình bị lay động. “Tôi không ép ai phải làm điều gì, nhưng hãy cho bọn trẻ một cơ hội. Chúng ta có thể thử nghiệm và nếu nó không hiệu quả, tôi sẽ tìm cách khác.”
Taro im lặng một lúc, suy nghĩ. Cuối cùng, anh ta gật đầu: “Được, nhưng đừng để việc này làm ảnh hưởng đến những việc quan trọng hơn. Nếu ta thấy nó không mang lại ích lợi gì, ngươi sẽ phải dừng lại.”
Minh biết rằng mình cần phải chứng minh giá trị của việc này nhanh chóng, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể vội vàng. Anh phải kiên nhẫn và khéo léo, từng bước một thay đổi nhận thức của bộ lạc.
Trong những ngày tiếp theo, Minh tiếp tục dạy lũ trẻ cách khắc đá. Anh bắt đầu tổ chức những buổi học ngắn hơn, tập trung vào những biểu tượng cơ bản và những câu chuyện ngắn dễ hiểu. Dần dần, lũ trẻ bắt đầu hứng thú hơn với việc khắc đá, và một vài đứa thậm chí còn tự sáng tạo ra những biểu tượng của riêng mình.
Nhưng trong lúc Minh tập trung vào việc dạy học, anh không nhận ra rằng có một mối đe dọa khác đang dần hiện hữu – một mối nguy hiểm mà không ai trong bộ lạc, kể cả Minh, có thể ngờ tới. Trong khi bộ lạc tập trung vào việc sinh tồn hàng ngày và học hỏi từ Minh, có kẻ đang âm thầm quan sát họ từ xa, và những kẻ đó không hề có ý định hòa bình…