Chuyến Hành Trình Của Thầy Giáo - Chương 6
Chương 6: Truyền Thông Tin
Màn đêm buông xuống, những đốm lửa lập lòe cháy rực trong khu trại, nhưng bầu không khí lại nặng nề hơn bao giờ hết. Những người đàn ông trong làng đã chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng đối mặt với mối đe dọa không rõ từ nhóm người lạ. Còn Nguyễn Minh, anh biết rằng việc bảo vệ bộ lạc không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh mà còn phải dựa vào trí tuệ và sự phối hợp giữa các thành viên.
Minh ngồi bên đống lửa, đôi mắt anh dõi theo từng chuyển động của những người trong làng. Lũ trẻ đã được gửi về các lều để ngủ, nhưng Minh biết rằng không ai trong chúng thực sự cảm thấy yên tâm. Anh nhận ra rằng trong tình huống này, việc truyền đạt thông tin nhanh chóng và chính xác là vô cùng quan trọng. Đó là lúc anh nảy ra một ý tưởng mới.
Minh đứng dậy, bước đến chỗ Yara và Taro, người đang chỉ đạo việc chuẩn bị. “Chúng ta cần thông báo cho các làng lân cận về mối đe dọa này,” Minh nói, giọng anh kiên quyết. “Nếu chúng ta bị tấn công, họ có thể đến hỗ trợ hoặc ít nhất là chuẩn bị sẵn sàng.”
Taro nhíu mày, rõ ràng không thích việc phụ thuộc vào những bộ lạc khác. “Ngươi nghĩ rằng họ sẽ đến giúp chúng ta sao? Trong thời kỳ này, ai cũng lo cho bản thân mình trước.”
Minh không để lời nói của Taro làm mình nản lòng. “Chúng ta có thể không chắc chắn về điều đó, nhưng ít nhất họ cần biết để chuẩn bị. Và nếu chúng ta tìm cách truyền đạt thông tin nhanh chóng, họ sẽ biết rằng chúng ta cần sự hỗ trợ. Hơn nữa, điều này có thể giúp củng cố liên minh giữa các bộ lạc.”
Yara gật đầu, đôi mắt bà ánh lên vẻ đồng thuận. “Minh nói đúng. Nhưng chúng ta sẽ gửi thông điệp bằng cách nào? Khoảng cách giữa các làng rất xa, và chúng ta không thể để mất nhiều người đi báo tin trong lúc này.”
Minh mỉm cười, đưa ra giải pháp: “Chúng ta sẽ khắc thông điệp lên đá và gửi chúng với những người đưa tin nhanh nhất. Các biểu tượng đơn giản và dễ hiểu sẽ giúp truyền đạt thông điệp một cách nhanh chóng. Đây là lúc kỹ năng khắc đá của lũ trẻ và của chúng ta sẽ thực sự có ích.”
Yara và Taro nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Ngay lập tức, Minh được giao nhiệm vụ tổ chức việc khắc thông điệp. Anh quay trở lại chỗ tảng đá lớn và bắt đầu khắc một loạt các biểu tượng đơn giản nhưng rõ ràng: hình ảnh của một bộ lạc bị đe dọa, một mũi tên chỉ về phía làng của họ, và hình ảnh những người đến giúp đỡ.
Khi thông điệp đầu tiên hoàn thành, Minh trao nó cho một trong những thanh niên nhanh nhẹn nhất trong làng, kèm theo những chỉ dẫn rõ ràng về hướng đi và mục tiêu. “Hãy đưa tảng đá này đến bộ lạc gần nhất. Họ sẽ hiểu rằng chúng ta cần sự giúp đỡ,” Minh nói, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng.
Thanh niên đó gật đầu và ngay lập tức lên đường. Những người đưa tin khác cũng nhận nhiệm vụ tương tự, mang theo các tảng đá khắc thông điệp đến những làng khác trong khu vực. Minh hy vọng rằng những gì anh đã dạy cho lũ trẻ và những người trong làng sẽ giúp thông điệp được truyền đi nhanh chóng và chính xác.
Trong khi chờ đợi phản hồi từ các bộ lạc lân cận, Minh tiếp tục hướng dẫn lũ trẻ và những người trong làng cách khắc thêm các thông điệp khác, phòng trường hợp cần gửi đi nhiều thông điệp hơn. Không khí trong làng vẫn căng thẳng, nhưng mọi người đều hiểu rằng họ đang làm tất cả để bảo vệ ngôi làng của mình.
Đêm đó, khi Minh đang ngồi bên đống lửa, anh cảm nhận được một sự lo âu thấm vào từng tế bào của mình. Bất chấp sự quyết tâm, anh không thể ngăn cản cảm giác lo lắng về những gì có thể xảy ra nếu các bộ lạc khác không đến hỗ trợ kịp thời. Nhưng anh biết rằng mình đã làm tất cả những gì có thể để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, những dấu hiệu đầu tiên của sự hỗ trợ cũng bắt đầu đến. Một nhóm nhỏ từ bộ lạc lân cận tiến vào làng, mang theo vũ khí và sẵn sàng giúp đỡ. Những tảng đá khắc của Minh đã thành công trong việc truyền đạt thông điệp, và giờ đây, bộ lạc của anh không còn đơn độc trong cuộc chiến này.
Taro, dù không nói ra, nhưng ánh mắt anh ta thể hiện sự tôn trọng mới dành cho Minh. “Ngươi đã làm tốt,” Taro nói ngắn gọn, nhưng Minh hiểu rằng điều này có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với những lời nói đơn thuần.
Minh gật đầu, lòng anh nhẹ nhõm hơn khi thấy rằng sự đoàn kết và kiến thức có thể làm nên điều kỳ diệu. Nhưng anh biết rằng mối đe dọa vẫn còn đó, và những kẻ lạ mặt kia có thể tấn công bất cứ lúc nào. Cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, nhưng ít nhất giờ đây Minh và bộ lạc của anh đã sẵn sàng đối mặt với nó cùng với sự hỗ trợ từ các đồng minh.
Trong ánh sáng của một ngày mới, Minh cảm nhận được sức mạnh của tri thức, của sự hợp tác và của lòng kiên nhẫn. Anh biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài và đầy thách thức của mình trong thời kỳ đồ đá, nhưng anh cũng biết rằng với sự đồng lòng và quyết tâm, họ có thể vượt qua mọi khó khăn.