Chuyện kỳ lạ của cô gái biết đọc tâm trí - Chương 6
Chương 6: Cuộc Đối Đầu
Mia và Emily quyết định quay trở lại nơi làm việc của họ – đồn cảnh sát. Họ biết rằng chỉ có cảnh sát mới có thể giúp họ đối mặt với những mối đe dọa đang rình rập. Trong suốt quãng đường về, nỗi lo lắng dâng cao khi họ nhớ lại gương mặt đầy đe dọa của người đàn ông trong ngôi nhà bỏ hoang.
“Mình cảm thấy như họ đang theo dõi chúng ta,” Emily nói, nhìn xung quanh. “Có thể chúng ta đã lộ diện.”
“Đừng lo, chúng ta sẽ bảo vệ bản thân,” Mia trấn an. “Chúng ta cần trình bày mọi thứ cho cảnh sát. Họ sẽ có biện pháp cần thiết.”
Khi họ đến đồn cảnh sát, không khí bên trong có vẻ trầm lắng. Mia đi đến bàn tiếp tân, nơi một viên cảnh sát đang ngồi. “Xin chào, tôi là Mia và đây là Emily. Chúng tôi cần nói chuyện với thám tử Ryan ngay lập tức,” Mia nói, giọng điềm tĩnh nhưng gấp gáp.
“Xin lỗi, nhưng thám tử Ryan đang bận,” viên cảnh sát trả lời.
“Đây là vấn đề khẩn cấp! Chúng tôi đã phát hiện ra những thông tin quan trọng liên quan đến vụ án của Daniel!” Emily nhấn mạnh.
Viên cảnh sát nhìn nhau một lúc rồi gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ gọi cho anh ấy.” Một lát sau, Ryan bước ra, vẻ mặt có phần mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
“Mia, Emily, có chuyện gì vậy?” anh hỏi, ánh mắt chăm chú.
“Hãy đến văn phòng của anh, chúng tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc,” Mia đáp, lòng cảm thấy hồi hộp.
Trong văn phòng, khi cả ba ngồi xuống, Mia bắt đầu tóm tắt những gì họ đã khám phá được. “Chúng tôi đã gặp Mark. Anh ấy đã nói rằng có một nhóm người trong công ty của Daniel đang thực hiện những giao dịch bất hợp pháp.”
“Giao dịch bất hợp pháp?” Ryan nhướng mày, ghi chú lại. “Và Mark có nói về ai cụ thể không?”
“Có, anh ấy đã nhắc đến một người tên là Frank,” Emily nói. “Frank là một trong những người chủ chốt trong nhóm đó. Anh ấy đã cãi nhau với Daniel trước khi anh ấy bị giết.”
“Mình đã thấy Frank khi chúng ta ở khu công nghiệp,” Mia tiếp tục. “Có vẻ như anh ta rất lo lắng và không muốn ai đó biết về những gì đang diễn ra.”
“Cô có chắc chắn không?” Ryan hỏi, nét mặt anh nghiêm túc. “Chúng tôi cần phải thận trọng với những thông tin này.”
“Chắc chắn!” Mia nói. “Chúng tôi cũng đã tìm thấy một số tài liệu trong nhà của Frank. Những giao dịch đó có thể liên quan đến việc làm ăn không minh bạch.”
“Vậy thì chúng ta phải tìm Frank ngay lập tức,” Ryan quyết định. “Cô có biết nơi ở của anh ta không?”
“Có, anh ta sống ở gần hồ,” Mia trả lời.
Ryan đứng dậy. “Chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ. Cảm ơn các cô đã cung cấp thông tin quan trọng này.”
Khi cả ba ra khỏi đồn cảnh sát, Mia cảm thấy một cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng. Họ lên xe và Ryan lái xe nhanh chóng đến địa chỉ mà Mia đã cung cấp. Trên đường đi, không khí bên trong xe trở nên im lặng và căng thẳng. Mỗi người đều đang nghĩ về những gì sắp diễn ra.
“Anh có nghĩ rằng Frank sẽ đồng ý nói chuyện với chúng ta không?” Emily hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Mình hy vọng là có. Nếu không, chúng ta sẽ phải đối mặt với tình huống khó khăn,” Ryan trả lời.
Khi họ đến nơi, Mia cảm thấy hồi hộp. Họ đứng trước ngôi nhà của Frank, nơi mà Mark đã chỉ. Căn nhà có vẻ cũ kỹ và bị bỏ hoang, như thể không có ai sống ở đó lâu rồi.
“Chúng ta có nên gõ cửa không?” Emily hỏi.
“Chúng ta không có thời gian để đợi,” Ryan nói. “Chúng ta cần phải vào trong.”
Ryan dẫn đầu, mở cửa và bước vào. Bên trong là một không gian tối tăm, với những đồ vật bừa bộn khắp nơi. Mia và Emily theo sau, cảm giác lo lắng dâng lên.
“Hãy cẩn thận,” Ryan nhắc nhở khi họ tiến sâu vào trong nhà.
Mia lắng nghe, cảm nhận không khí xung quanh. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động ở phía trên lầu. “Có ai đó ở đây!” cô kêu lên.
“Đi lên!” Ryan ra lệnh, và cả ba nhanh chóng leo lên cầu thang. Khi lên đến tầng hai, họ thấy một cánh cửa khép kín. Mia cảm thấy tim đập nhanh, cô hít sâu một hơi và gõ cửa.
“Frank!” Ryan gọi lớn. “Chúng tôi muốn nói chuyện với anh!”
Không có ai trả lời. Mia cảm thấy sự hồi hộp trong lòng tăng lên. “Có thể anh ta không ở đây,” Emily nói, nhưng Ryan không chấp nhận điều đó.
“Chúng ta phải vào,” anh nói và đẩy cánh cửa ra.
Khi cửa mở, bên trong tối om và lạnh lẽo. Không có ai trong phòng. Ryan bước vào trước, ánh mắt anh lướt qua căn phòng. “Chắc chắn anh ta đã rời đi,” anh nói, nhưng rồi một điều gì đó thu hút sự chú ý của anh.
“Mia, đến đây!” Ryan gọi.
Mia tiến lại gần và thấy một chiếc bàn đầy giấy tờ. Trên mặt bàn là một tài liệu có tiêu đề “Giao dịch tài chính” với những con số và tên người. “Đây là những gì chúng ta cần!” Mia nói, cảm thấy hồi hộp.
“Mau lên, chúng ta phải lấy nó và rời khỏi đây,” Ryan nói.
Khi họ đang thu thập giấy tờ, bỗng nhiên tiếng cửa chính bị đập mạnh. “Cảnh sát! Ra ngoài ngay bây giờ!” một giọng nói vang lên.
Ryan quay lại, hoảng hốt. “Đi nhanh lên!” anh la lớn. “Chúng ta không thể để họ bắt được!”
Cả ba người chạy ra khỏi phòng, nhưng ngay khi họ xuống cầu thang, họ thấy một nhóm người đứng chắn giữa họ và cửa ra. Đó chính là những người mà Mia đã cảm thấy từ trước – những kẻ có thể liên quan đến những giao dịch mờ ám.
“Chúng ta không thể để các người rời khỏi đây,” một người trong số họ nói, giọng điệu lạnh lùng.
Mia cảm thấy nỗi sợ hãi ập đến, nhưng cô biết rằng họ không thể để tình huống này diễn ra. “Chúng tôi không muốn gây rối. Chỉ cần cho chúng tôi đi,” Mia cố gắng nói.
“Quá muộn rồi,” người đó trả lời, ánh mắt của anh ta đầy thù hận. “Các người đã biết quá nhiều.”
Cảm thấy tình hình trở nên căng thẳng, Ryan nhanh chóng đưa Mia và Emily lùi lại. “Chúng ta phải ra ngoài ngay bây giờ!” anh la lên.
Nhưng ngay khi họ quay lại, cửa đã bị chặn lại. Họ không còn đường lui. Mia cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
“Chúng ta không có cách nào khác,” Mia thầm thì với Emily. “Phải làm gì đó.”
“Mình không muốn gặp rắc rối,” Emily thì thào.
“Còn cách nào khác sao? Nếu không, chúng ta sẽ phải đối mặt với họ,” Mia quyết định, cảm giác quyết tâm dâng cao.
Người đứng đầu nhóm kẻ thù tiến gần hơn, ánh mắt của hắn sáng rực sự đe dọa. “Chúng ta không muốn làm hại các người. Nhưng nếu cần thiết, chúng ta sẽ không ngần ngại.”
Ryan nhìn Mia, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. “Mia, hãy dùng khả năng của mình!” anh thì thầm.
Mia cảm thấy hồi hộp. “Mình sẽ thử,” cô nói, và nhắm mắt lại, tập trung vào cảm xúc của những người xung quanh.
Khi Mia mở mắt ra, cô cảm nhận được những suy nghĩ và cảm xúc của những kẻ đối diện. Cô nhận ra rằng họ cũng đang sợ hãi, mặc dù vẻ ngoài của họ rất hung hăng. “Tôi biết các bạn đang cảm thấy lo lắng. Nhưng hãy dừng lại trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn,” Mia nói với giọng điềm tĩnh.
“Cô nghĩ cô có thể thuyết phục chúng tôi sao?” một người trong nhóm cười nhạo.
“Không, nhưng tôi có thể giúp các bạn,” Mia nói, cố gắng giữ vững lòng tự tin. “Các bạn có thể rời bỏ con đường này và tìm một cách tốt hơn. Điều này sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn cho tất cả chúng ta.”