Chuyến Phiêu Lưu Thời Nhà Hán - Chương 3
Chương 3: Gặp Gỡ Người Dân Địa Phương
Ánh trăng bắt đầu ló dạng, soi sáng con đường mòn uốn lượn qua cánh rừng. Jack bước theo sau Trần Vũ và các binh sĩ, cảm giác lạ lẫm vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh. Mỗi bước chân đều khiến Jack cảm thấy mình như đang dấn thân sâu hơn vào một thế giới hoàn toàn khác lạ.
“Chúng ta sắp đến trạm dịch rồi,” Trần Vũ nói, quay đầu lại nhìn Jack. “Ngươi có lẽ cũng mệt mỏi sau một ngày dài. Nghỉ ngơi ở đó sẽ giúp ngươi tỉnh táo hơn.”
“Cảm ơn ông, Trần Vũ,” Jack đáp lời. “Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ này.”
Trần Vũ mỉm cười, gật đầu. “Ngươi có vẻ là một người lữ khách dũng cảm và khôn ngoan. Dù ngươi từ đâu đến, chúng ta đều hoan nghênh những người như ngươi.”
Sau một quãng đường dài, họ cuối cùng cũng đến một trạm dịch nhỏ nằm giữa một thung lũng hẹp. Đây là một tòa nhà đơn giản bằng gỗ, nhưng được xây dựng vững chắc, bao quanh bởi hàng rào tre cao. Bên trong, có một vài người dân đang ngồi quanh đống lửa, trò chuyện với nhau. Khi nhóm binh sĩ bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về phía họ.
“Chào các vị quan quân,” một người dân địa phương đứng lên, chào hỏi. “Xin mời vào trong, chắc hẳn các vị đã mệt mỏi sau cuộc hành trình.”
“Cảm ơn, chúng ta cũng vừa gặp chút rắc rối trên đường,” Trần Vũ đáp lời, mắt lướt qua đám đông. “Nhưng tất cả đều ổn, nhờ sự giúp đỡ của vị lữ khách này.”
Mọi người nhìn sang Jack với ánh mắt tò mò, nhưng không ai hỏi gì thêm. Jack cảm thấy đôi chút ngại ngùng, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và theo chân mọi người vào trong trạm dịch.
Bên trong, không gian ấm cúng với ánh lửa bập bùng từ bếp lửa lớn ở giữa phòng. Trên tường treo vài thanh kiếm và cung tên, cho thấy nơi này không chỉ là một trạm dịch đơn thuần, mà còn là nơi ẩn náu cho những người dân khi cần thiết. Những chiếc chiếu bằng tre được trải sẵn dưới đất, một vài người dân ngồi trên đó, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ngồi xuống đây,” Trần Vũ chỉ tay vào một chỗ trống bên bếp lửa, rồi nói với một người lính khác. “Chuẩn bị ít nước và thức ăn cho vị khách của chúng ta.”
Jack ngồi xuống, cảm giác ấm áp từ ngọn lửa xua tan sự mệt mỏi sau một ngày dài. Anh nhìn xung quanh, cố gắng làm quen với khung cảnh mới này. “Nơi này yên bình hơn so với những gì tôi tưởng tượng,” anh nói, mắt nhìn ngọn lửa.
“Một phần thôi,” Trần Vũ đáp lại, ngồi xuống đối diện Jack. “Ở đây, chúng ta có thể tránh được nhiều nguy hiểm từ bọn cướp hoặc dã thú. Nhưng khi ra ngoài, không ai có thể chắc chắn điều gì.”
Người lính trở lại với một chén nước và một đĩa thức ăn đơn giản gồm cơm và thịt nướng. Jack nhận lấy, cảm ơn rồi bắt đầu ăn, cảm thấy sự đói khát dần được xoa dịu.
Trong khi đó, những người dân xung quanh tiếp tục trò chuyện với nhau, nhưng giờ họ nói với giọng thấp hơn, có lẽ vì sự hiện diện của nhóm binh sĩ. Jack lắng nghe họ, cố gắng hiểu thêm về tình hình hiện tại.
“Nghe nói gần đây có nhiều binh biến ở phía Bắc,” một người đàn ông trung niên nói với người bạn bên cạnh. “Triều đình đang lo lắng về các bộ lạc ngoại xâm.”
“Đúng vậy,” người bạn đáp lại, gật đầu. “Ta cũng nghe tin có nhiều người mất tích bí ẩn ở những vùng lân cận. Không biết có liên quan gì đến chuyện đó không.”
Jack nhíu mày, câu chuyện của họ khiến anh cảm thấy lo lắng. Có thể đây là những thông tin quan trọng, hoặc ít nhất cũng có liên quan đến tình hình hiện tại của anh.
“Những người mất tích đó,” Jack hỏi, xen vào cuộc trò chuyện. “Họ có được tìm thấy lại không?”
Người đàn ông trung niên quay sang nhìn Jack, ánh mắt đầy sự tò mò. “Không, chưa từng có ai quay lại. Một số người nói rằng họ bị bắt cóc bởi quân địch hoặc bọn cướp, nhưng cũng có lời đồn rằng họ đã bị ma quỷ bắt đi.”
“Ma quỷ ư?” Jack thầm nghĩ, nhưng anh không hỏi thêm gì về chuyện đó. Tuy nhiên, điều này khiến anh càng thêm quyết tâm tìm hiểu thêm về thời kỳ mà mình đang lạc vào.
Trần Vũ nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Jack, liền cất tiếng nói: “Ngươi đừng lo lắng quá. Những câu chuyện như thế này thường bị thổi phồng bởi sự sợ hãi và tin đồn. Triều đình đã gửi quân đến để điều tra và bảo vệ người dân.”
Jack gật đầu, cảm thấy đôi chút an tâm. Nhưng trong lòng anh, cảm giác bất an vẫn còn đó. Anh cần phải tìm ra lý do tại sao mình bị đưa đến đây, và làm thế nào để quay lại thời hiện đại.
Đêm đó, Jack ngủ lại tại trạm dịch cùng với các binh sĩ. Mặc dù mệt mỏi, nhưng tâm trí anh vẫn không ngừng suy nghĩ về chiếc đồng hồ kỳ lạ và những điều bí ẩn mà anh chưa hiểu rõ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Jack thầm nhủ: “Ngày mai, mình sẽ phải tìm ra manh mối nào đó… phải có cách để trở về.”
Trong không gian yên tĩnh của đêm tối, chỉ còn lại tiếng gió rít qua những kẽ tre, và những ngọn lửa leo lét dần lụi tàn, đưa mọi người vào một giấc ngủ chập chờn, chuẩn bị cho những điều bất ngờ sẽ đến vào ngày mai.