Chuyến Phiêu Lưu Thời Nhà Hán - Chương 5
Chương 5: Cuộc Hành Trình Đến Kinh Thành
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu rọi khắp con đường mòn đầy bụi dẫn về kinh thành Trường An. Jack bước đi trên con đường lát đá, tâm trí anh vẫn tràn ngập suy nghĩ về Thiên Hỏa Thạch. Trần Vũ và các binh sĩ đồng hành cùng anh, không nói lời nào nhưng ánh mắt của họ luôn quan sát xung quanh, cảnh giác với những nguy hiểm có thể bất ngờ xuất hiện.
“Trường An là kinh đô của nhà Hán, là nơi phồn hoa và đông đúc nhất,” Trần Vũ nói khi họ đi ngang qua một khu chợ nhỏ bên đường. “Nếu có nơi nào mà cậu có thể tìm thấy Thiên Hỏa Thạch, thì đó chính là tại đây. Tuy nhiên, việc tiếp cận nó không hề đơn giản.”
Jack gật đầu, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi những ngọn tháp cao của kinh thành đã bắt đầu hiện ra. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để có được nó. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về tình hình ở kinh thành.”
Trần Vũ mỉm cười, gật đầu đồng ý. “Cậu đúng là một người thông minh. Kinh thành không chỉ là nơi của những người giàu có và quyền lực, mà còn là nơi đầy rẫy âm mưu và mưu đồ chính trị. Cậu phải cẩn trọng trong mọi hành động.”
Khi họ tiến vào kinh thành, Jack cảm thấy choáng ngợp trước sự sầm uất và nhộn nhịp của nơi này. Những con phố đông đúc với hàng trăm người qua lại, các cửa hàng bày bán đủ loại hàng hóa, từ lụa là đến vũ khí. Tiếng gọi bán hàng, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, tạo nên một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với những vùng đất yên bình mà anh đã đi qua trước đó.
“Chúng ta sẽ tạm nghỉ ở một quán trọ,” Trần Vũ nói, dẫn Jack và nhóm binh sĩ vào một con ngõ nhỏ. Ở đó, một quán trọ khiêm tốn nhưng sạch sẽ hiện ra. Họ thuê một phòng lớn để nghỉ ngơi và bàn bạc kế hoạch.
Khi cả nhóm ngồi quanh một bàn gỗ trong phòng, Trần Vũ bắt đầu vạch ra kế hoạch. “Thiên Hỏa Thạch là một báu vật quý giá, thường được triều đình cất giữ rất cẩn thận. Để tiếp cận được nó, chúng ta cần biết ai đang nắm giữ nó và nơi nó được cất giữ.”
“Một cách để tiếp cận là thông qua các quan chức triều đình,” một binh sĩ tên là Liên, người luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lên tiếng. “Tuy nhiên, việc này rất nguy hiểm. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Còn cách nào khác không?” Jack hỏi, cảm thấy không yên tâm với ý tưởng này.
“Có một cách khác,” Trần Vũ trả lời, mắt nhìn thẳng vào Jack. “Trong kinh thành có một nhóm người mà triều đình không thể kiểm soát hoàn toàn. Họ hoạt động trong bóng tối, có mối quan hệ với cả những kẻ quyền lực lẫn giới trộm cắp. Họ có thể giúp chúng ta tìm ra vị trí của Thiên Hỏa Thạch, nhưng cái giá phải trả sẽ không nhỏ.”
Jack cân nhắc những lời của Trần Vũ. Anh biết rằng cả hai con đường đều đầy rủi ro, nhưng anh không có nhiều lựa chọn. “Chúng ta nên thử tiếp cận nhóm người đó trước. Ít nhất thì việc này sẽ giảm thiểu nguy cơ đối đầu trực tiếp với triều đình.”
Trần Vũ gật đầu, dường như đã đoán trước được quyết định của Jack. “Được, ta sẽ sắp xếp một cuộc gặp với họ. Nhưng hãy nhớ, họ không phải là những người dễ tin tưởng. Cậu phải luôn tỉnh táo và không để lộ quá nhiều về bản thân.”
Chiều hôm đó, khi bóng tối bắt đầu buông xuống, Trần Vũ dẫn Jack qua những con phố hẹp của kinh thành. Đường phố lúc này đã trở nên vắng vẻ hơn, chỉ còn lại vài người qua lại và những người bán hàng dọn dẹp quầy hàng của mình. Họ đi sâu vào một khu phố nghèo nàn, nơi các căn nhà tồi tàn chen chúc nhau.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, cửa sổ bị che kín bởi những tấm rèm dày. Trần Vũ gõ cửa ba lần, một cách có vẻ đã được thỏa thuận từ trước. Một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa, ánh mắt dò xét nhìn họ.
“Chúng tôi đến để gặp chủ nhân của ông,” Trần Vũ nói, giọng điềm tĩnh.
Người đàn ông gật đầu, rồi dẫn họ vào bên trong. Họ đi qua một hành lang tối tăm, trước khi đến một căn phòng nhỏ chỉ đủ chỗ cho vài người ngồi. Ở đó, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ quyền lực nhưng có chút gian xảo, đang ngồi chờ. Ông ta mặc một bộ y phục bằng lụa đen, đôi mắt sắc bén nhìn Jack từ đầu đến chân.
“Chào các vị,” ông ta cất tiếng, giọng nói trầm và lạnh lùng. “Nghe nói các vị đang tìm kiếm thứ gì đó quý giá?”
Jack cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của người đàn ông này, nhưng anh vẫn giữ vững tinh thần. “Đúng vậy, chúng tôi cần tìm Thiên Hỏa Thạch. Nghe nói ông có thể giúp.”
Người đàn ông cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự mưu tính. “Thiên Hỏa Thạch, một báu vật rất hiếm và quý giá. Tại sao ta lại phải giúp các vị?”
Jack biết rằng đây là lúc anh phải thuyết phục người đàn ông này. “Chúng tôi không tìm kiếm nó để buôn bán hay sử dụng cho lợi ích cá nhân. Nó liên quan đến một nhiệm vụ quan trọng, có thể cứu được nhiều người. Nếu ông giúp chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng trả một cái giá tương xứng.”
Người đàn ông nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú. “Thật sao? Nhiệm vụ gì quan trọng đến thế?”
Trước khi Jack kịp trả lời, Trần Vũ bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jack như một dấu hiệu ngăn lại. “Chủ nhân của ta không muốn tiết lộ nhiều hơn về việc này. Nhưng hãy tin rằng chúng ta có thể trả công hậu hĩnh nếu nhận được sự giúp đỡ của ông.”
Người đàn ông im lặng một lúc, mắt nhìn chằm chằm vào Jack và Trần Vũ như để đánh giá sự chân thành của họ. Cuối cùng, ông ta cười nhẹ, gật đầu. “Được thôi. Ta có thể cung cấp thông tin về nơi cất giữ Thiên Hỏa Thạch. Nhưng các vị phải tự lo liệu việc lấy nó. Còn cái giá thì… ta sẽ tính sau.”
Jack và Trần Vũ trao đổi một ánh mắt đồng ý. “Cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ tự lo phần còn lại.”
Sau đó, người đàn ông cung cấp cho họ thông tin quan trọng: Thiên Hỏa Thạch đang được cất giữ tại một kho báu bí mật bên trong một tòa cung điện cổ nằm ở ngoại ô kinh thành. Nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt bởi những lính canh trung thành và chỉ có một vài người biết về sự tồn tại của nó.
Khi rời khỏi ngôi nhà, Jack cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo sự u ám của đêm tối. Anh biết rằng bước tiếp theo sẽ là thử thách lớn nhất từ trước đến giờ, và chỉ có một cơ hội duy nhất để thành công. Nhưng điều này cũng có nghĩa là anh đã tiến gần hơn một bước đến việc trở về nhà.
“Chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng cho nhiệm vụ này,” Trần Vũ nói khi họ quay lại quán trọ. “Không có chỗ cho sai lầm.”
Jack gật đầu, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta sẽ làm được. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.”
Với quyết tâm đó, Jack và những người đồng hành bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đột nhập táo bạo vào tòa cung điện cổ, nơi mà tương lai của anh có thể sẽ được quyết định.