Cô Gái Mù Và Ước Mơ - Chương 2
Chương 2: Người Bạn Đặc Biệt
Một ngày nọ, khi Lan đang ngồi bên cửa sổ, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và giọng nói quen thuộc của An. Cậu bé đã trở thành người bạn thân thiết của Lan, luôn giúp đỡ và động viên cô trong mọi hoàn cảnh.
An gọi: “Lan ơi, tớ mang đến cho cậu một bất ngờ đây!”
Lan quay về phía giọng nói của An, mỉm cười: “Lại đây, An. Tớ rất muốn biết bất ngờ của cậu là gì.”
An tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh Lan, đưa cho cô một cuốn sách có chữ Braille. “Đây là cuốn sách mới mà tớ đã tìm được. Nó nói về những loài chim trong rừng. Tớ nghĩ cậu sẽ thích.”
Lan sờ vào cuốn sách, cảm nhận từng dòng chữ nổi: “Cảm ơn cậu, An. Tớ thật sự rất thích. Tớ sẽ đọc nó ngay.”
An cười, ánh mắt lấp lánh: “Tớ biết mà. Lan, cậu đã học Braille rất giỏi. Tớ tin rằng cậu sẽ đọc được rất nhiều sách và biết thêm nhiều điều thú vị.”
Lan mỉm cười: “Cảm ơn cậu, An. Tớ sẽ cố gắng. Nhờ có cậu mà tớ có thêm động lực để học hỏi và phát triển.”
Mỗi ngày, Lan và An cùng nhau đọc sách, chia sẻ những câu chuyện và kiến thức mới. An thường xuyên kể cho Lan nghe về thế giới bên ngoài, giúp cô hình dung và cảm nhận được những điều mà cô không thể nhìn thấy.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi dưới gốc cây lớn trong vườn, An hỏi: “Lan, cậu có bao giờ nghĩ đến việc viết những câu chuyện của riêng mình không? Cậu có trí tưởng tượng rất phong phú và có thể truyền cảm hứng cho nhiều người khác.”
Lan ngạc nhiên: “Viết chuyện ư? Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Nhưng cậu nói đúng, tớ cũng muốn chia sẻ những cảm xúc và suy nghĩ của mình.”
An động viên: “Cậu hãy thử đi, Lan. Tớ tin rằng câu chuyện của cậu sẽ rất đặc biệt và ý nghĩa.”
Lan gật đầu: “Được rồi, tớ sẽ thử. Cảm ơn cậu đã gợi ý cho tớ.”
Từ hôm đó, Lan bắt đầu thử sức với việc viết lách. Cô dùng máy chữ Braille để viết ra những câu chuyện của mình, chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ và ước mơ. Mỗi lần hoàn thành một câu chuyện, cô đều nhờ An đọc lại và góp ý.
Một ngày nọ, Lan nói với An: “An, tớ rất thích viết lách. Tớ cảm thấy mình có thể truyền đạt được nhiều điều qua những câu chuyện này. Tớ muốn tiếp tục viết và hy vọng có thể truyền cảm hứng cho người khác.”
An cười rạng rỡ: “Tớ biết mà, Lan. Cậu có tài năng và sự kiên trì. Tớ tin rằng cậu sẽ thành công.”
Lan cảm thấy lòng mình tràn đầy động lực và hy vọng. Cô biết rằng, với sự ủng hộ của An và tình yêu thương từ mẹ, cô có thể vượt qua mọi thử thách và đạt được ước mơ của mình. Lan quyết định sẽ tiếp tục viết, chia sẻ những câu chuyện và cảm xúc của mình để mang lại niềm vui và hy vọng cho người khác.
Những ngày sau đó, Lan miệt mài viết lách và đọc sách. Cô không chỉ học hỏi từ sách vở mà còn từ những câu chuyện cuộc sống xung quanh mình. Lan cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều là một cơ hội mới để học hỏi và phát triển.
Một buổi sáng, khi đang viết, Lan nghe thấy tiếng bước chân của An tiến lại gần.
An hỏi: “Lan, cậu đang viết gì vậy?”
Lan mỉm cười, trả lời: “Tớ đang viết về một câu chuyện về tình bạn và lòng kiên trì. Tớ nghĩ rằng nó sẽ rất ý nghĩa.”
An nhìn Lan với ánh mắt ngưỡng mộ: “Tớ rất mong được đọc câu chuyện của cậu. Tớ tin rằng nó sẽ truyền cảm hứng cho rất nhiều người.”
Lan cảm thấy lòng mình ấm áp: “Cảm ơn cậu, An. Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Và thế là, Lan tiếp tục hành trình viết lách của mình, với hy vọng rằng những câu chuyện của cô sẽ mang lại niềm vui và hy vọng cho nhiều người. Cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, cô vẫn sẽ tiếp tục kiên trì và không từ bỏ ước mơ của mình.