Cố Vấn Của Bắc Mỹ - Chương 2
Chương 2: Đến Bến Bờ Mới
Sáng sớm, ánh mặt trời bắt đầu ló rạng trên bầu trời Bắc Mỹ, mang đến sức sống mới cho vùng đất hoang dã. Thomas Blackwood và Edward đứng trên bờ biển, nhìn về phía những tán cây xanh rì, cảm nhận sự mới mẻ và cả thử thách phía trước.
“Chúng ta nên tìm một nơi trú ẩn trước khi bắt tay vào công việc,” Edward nói, chà xát tay vào nhau để làm ấm. “Thời tiết ở đây có vẻ không ổn định.”
“Đúng vậy,” Thomas đồng ý. “Chúng ta cần xây dựng một nơi ở tạm thời để có thể chuẩn bị cho những công việc tiếp theo. Hãy tập hợp mọi người lại!”
Hội Ý và Lập Kế Hoạch
Một lúc sau, họ tập trung tất cả thành viên trong đoàn thuyền. Không khí có phần hồi hộp, từng ánh mắt đầy lo lắng. Thomas đứng giữa đám đông, cố gắng trấn an.
“Chúng ta đã đến đây, và giờ là lúc để biến ước mơ thành hiện thực,” ông bắt đầu. “Trước tiên, chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn an toàn. Sau đó, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng.”
“Mọi thứ sẽ rất khó khăn,” một người đàn ông tên John lên tiếng. “Chúng ta không biết rõ vùng đất này và có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng, nhưng nếu chúng ta làm việc cùng nhau và duy trì tinh thần đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn,” Thomas khẳng định. “Hãy nhớ rằng, việc này không chỉ vì chúng ta, mà còn cho thế hệ tương lai.”
Edward thêm vào: “Và chúng ta cần phải tìm cách giao tiếp với người bản địa. Họ là những người hiểu biết về vùng đất này nhất.”
Khám Phá Vùng Đất Mới
Sau khi họp, đoàn thuyền quyết định chia làm hai nhóm: một nhóm tìm kiếm nơi xây dựng tạm thời, nhóm còn lại đi thu thập nguyên liệu từ rừng. Thomas dẫn đầu nhóm khám phá.
“Cẩn thận nhé,” ông nói khi đi vào rừng. “Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.”
Đội ngũ tiến sâu vào rừng, ánh sáng xuyên qua tán lá, tạo nên những khoảng sáng lung linh. Thomas nhặt những chiếc lá, tìm hiểu về các loại cây xung quanh. “Cái này là cây phong, có thể dùng làm thuốc,” ông nói với Edward.
“Còn cái kia?” Edward hỏi, chỉ về phía một cây lớn hơn.
“Đó là cây sồi. Chúng ta có thể dùng gỗ để xây dựng.” Thomas trả lời, lòng tự hào vì kiến thức của mình.
Gặp Gỡ Người Bản Địa
Trong khi nhóm của Thomas khám phá, nhóm còn lại đã có một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Một buổi chiều, họ phát hiện một nhóm người bản địa đang thu thập trái cây.
“Họ có vẻ thân thiện,” một người trong nhóm nói. “Chúng ta có nên tiếp cận không?”
“Chắc chắn,” một người khác đồng ý. “Hãy đến gần nhưng cẩn thận!”
Họ tiến lại gần, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi tới gần, một trong những người bản địa quay lại, ánh mắt sắc bén nhưng không có vẻ thù địch.
“Chúng tôi không có ý định xâm phạm,” người đàn ông lên tiếng bằng một ngôn ngữ lạ lẫm.
Một thành viên trong nhóm, người đã từng học qua vài từ ngữ bản địa, lên tiếng: “Chúng tôi đến đây để sống và giao thương.”
Người đàn ông nhíu mày, trao đổi ánh mắt với những người khác. Họ có vẻ đang thảo luận. Cuối cùng, người đàn ông gật đầu. “Giao thương. Chúng tôi hiểu.”
Thỏa Thuận Giao Thương
Thomas và Edward, khi nghe tin này, lập tức chạy đến. Họ nhận thấy một cơ hội vàng để thiết lập mối quan hệ.
“Chúng tôi tên là Thomas Blackwood,” Thomas tự giới thiệu, giơ tay ra. “Chúng tôi muốn tìm hiểu và học hỏi từ các bạn.”
Người đàn ông mỉm cười, bắt tay Thomas. “Tôi là Wíka. Chúng tôi sống ở đây. Rừng này là nhà của chúng tôi.”
“Chúng tôi không muốn làm tổn thương nơi này hay văn hóa của các bạn,” Edward nói. “Chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm một nơi để bắt đầu cuộc sống mới.”
“Các bạn có thể ở đây,” Wíka trả lời. “Nhưng phải tôn trọng đất và văn hóa.”
“Chúng tôi sẽ làm như vậy,” Thomas nói, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
Xây Dựng Niềm Tin
Sau những cuộc trao đổi ban đầu, hai bên bắt đầu giao thương những món hàng. Thomas đưa ra hạt giống và công cụ, trong khi Wíka giới thiệu những loại thực phẩm và kỹ thuật săn bắn địa phương.
“Món này là hạt dẻ, rất ngon và bổ,” Wíka nói, chỉ vào một loại hạt lạ lẫm.
“Cảm ơn,” Thomas mỉm cười. “Tôi rất thích hạt dẻ.”
Trong những ngày tiếp theo, Thomas cùng nhóm của mình không ngừng giao lưu với người bản địa. Họ học cách sống hòa hợp với thiên nhiên, từ săn bắn đến trồng trọt.
Edward trầm tư quan sát tất cả, tự hỏi liệu sự hòa bình này có thể duy trì lâu dài. “Thomas, ngươi nghĩ họ có thật sự chấp nhận chúng ta không?” anh hỏi.
“Chúng ta phải chứng minh rằng chúng ta xứng đáng với niềm tin của họ,” Thomas đáp. “Nếu không, mọi thứ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”
Khởi Đầu Mới
Ngày tháng trôi qua, Thomas và nhóm của ông bắt đầu xây dựng một nơi trú ẩn tạm thời. Họ kết hợp giữa kinh nghiệm của mình với kiến thức từ người bản địa, và một ngôi làng nhỏ dần dần hình thành.
“Đây sẽ là nơi chúng ta khởi đầu,” Thomas nói, đứng trước ngôi nhà gỗ đầu tiên được xây dựng. “Chúng ta sẽ biến nơi này thành một cộng đồng vững mạnh.”
“Ngươi có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể tạo ra điều đó không?” Edward hỏi.
“Tin tôi đi,” Thomas đáp, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta có thể.”
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng óng ánh phản chiếu trên khu rừng xanh mướt. Thomas nhìn vào khoảng trời đầy sao, cảm thấy hy vọng và sự kỳ diệu của những điều sắp đến.
Cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu, nhưng Thomas đã cảm nhận được một điều: họ đang xây dựng không chỉ một nơi trú ẩn, mà còn là một tương lai cho chính mình và cho cả những người bản địa mà họ đã gặp.