Cơn Bão Phép Thuật - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Của Rừng Đen
Linh và Nam rời khỏi đài thờ với viên Pha Lê Ánh Sáng trong tay. Họ nhanh chóng di chuyển trở về hướng ngôi làng, nhưng con đường trở về không hề dễ dàng. Khu rừng Schwarzwald – Rừng Đen – là nơi cuối cùng họ phải vượt qua để trở về nhà.
“Linh, chúng ta phải cẩn thận,” Nam nói, ánh mắt căng thẳng. “Rừng Đen nổi tiếng với những thử thách và ảo giác.”
“Đúng vậy, Nam,” Linh đáp, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm. “Nhưng chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách trước đây. Chúng ta có thể làm được.”
Họ tiến sâu vào Rừng Đen, nơi mà ánh sáng mặt trời hiếm hoi chỉ len lỏi qua những tán lá dày đặc. Không khí trở nên lạnh lẽo và u ám, và mỗi bước đi đều tạo ra tiếng động nhỏ vang vọng khắp không gian.
“Nam, cậu có cảm giác gì không?” Linh hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn quanh.
“Có, tớ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Nam trả lời, tay nắm chặt cán kiếm.
Bất chợt, một bóng đen vụt qua trước mắt họ, và ngay lập tức, khu rừng biến đổi. Cây cối dường như sống động, di chuyển và tạo ra những ảo giác.
“Linh, cẩn thận!” Nam hét lên khi một cành cây lớn bất ngờ vươn ra tấn công họ.
Linh nhanh chóng tung ra một đòn phép thuật, làm cành cây bị đẩy lùi. “Chúng ta phải di chuyển nhanh trước khi những ảo giác này bắt kịp.”
Họ chạy qua khu rừng, tránh né những cành cây sống động và những tảng đá biến hình. Mỗi bước đi đều là một thử thách về lòng can đảm và sự nhạy bén của họ.
Cuối cùng, họ đến một khoảng trống nhỏ trong rừng, nơi có một cây cổ thụ khổng lồ. Dưới gốc cây là một hố sâu không thấy đáy, và một cây cầu nhỏ bắc qua hố đó.
“Chúng ta phải qua cây cầu này,” Linh nói, ánh mắt lo lắng.
“Cây cầu này trông không vững chắc lắm,” Nam nhận xét, kiểm tra cây cầu một cách cẩn thận.
Linh gật đầu. “Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Cậu đi trước, tớ sẽ theo sau.”
Nam bước lên cây cầu, từng bước chân cẩn thận. Cây cầu kêu cọt kẹt dưới trọng lượng của họ, nhưng nó vẫn giữ vững. Khi Nam đến giữa cầu, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, làm cây cầu lắc lư.
“Linh, nhanh lên!” Nam hét lên, giữ chặt dây thừng hai bên cầu.
Linh bước nhanh theo sau, nhưng đúng lúc đó, một cành cây sống động từ dưới hố vươn lên, cố gắng kéo cô xuống.
“Không, Linh!” Nam kêu lên, rút kiếm chém vào cành cây, nhưng nó quá mạnh mẽ.
Linh sử dụng viên Pha Lê Ánh Sáng, tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, đẩy lùi cành cây. Cô nhanh chóng bước qua cầu, và cả hai an toàn đến bờ bên kia.
“Chúng ta đã qua rồi,” Linh thở phào, nhưng vẫn cảm thấy tim đập nhanh vì sợ hãi.
“Nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây,” Nam nhắc nhở. “Chúng ta phải tiếp tục trước khi những ảo giác khác xuất hiện.”
Họ tiếp tục tiến sâu vào Rừng Đen, vượt qua nhiều thử thách và cạm bẫy khác nhau. Cuối cùng, họ nhìn thấy ánh sáng le lói phía trước – dấu hiệu của rìa rừng.
“Linh, chúng ta gần đến rồi!” Nam kêu lên, ánh mắt sáng lên với hy vọng.
“Chúng ta phải nhanh lên!” Linh đáp, cảm nhận sự mệt mỏi trong cơ thể nhưng vẫn quyết tâm tiến bước.
Khi họ bước ra khỏi Rừng Đen, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên họ, mang lại cảm giác ấm áp và an toàn. Trước mắt họ là con đường dẫn về ngôi làng.
“Linh, chúng ta đã làm được,” Nam nói, nắm chặt tay cô.
“Đúng vậy, Nam. Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Chúng ta phải chuẩn bị để đối phó với cơn bão phép thuật,” Linh trả lời, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Với sức mạnh của viên Pha Lê Ánh Sáng trong tay, họ tiếp tục hành trình trở về, mang theo hy vọng và lòng quyết tâm để bảo vệ ngôi làng và thế giới khỏi cơn bão phép thuật khổng lồ.