Con Đường Mới - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của một ý tưởng
Tháng 7 năm 1968, Lầu Năm Góc, Washington, D.C.
Bên trong một căn phòng nhỏ, tường được bao bọc bởi những tấm bảng trắng chi chít ghi chú, một nhóm nhà khoa học và kỹ sư đang ngồi vây quanh một chiếc bàn lớn. Bản đồ thế giới, biểu đồ mạng lưới, và các tài liệu kỹ thuật được trải rộng trước mặt họ. Không khí căng thẳng nhưng cũng đầy háo hức, bởi họ biết rằng họ đang đứng trước một ý tưởng có thể thay đổi thế giới.
Paul Baran, một trong những kỹ sư hàng đầu của RAND Corporation, đứng lên và bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. Ông là người đề xuất ý tưởng về mạng phân tán – một hệ thống mà trong đó, ngay cả khi một phần của mạng bị tấn công, thông tin vẫn có thể lưu thông qua các tuyến khác.
“Chúng ta đang sống trong thời kỳ mà một cuộc tấn công có thể đến bất cứ lúc nào,” Paul nói, giọng chắc nịch. “Vì vậy, chúng ta cần một hệ thống truyền thông có thể tồn tại và tiếp tục hoạt động, bất chấp mọi sự cố.”
Bob Taylor, giám đốc của ARPA (Advanced Research Projects Agency), ngồi ở đầu bàn, nghe Paul trình bày với sự tập trung cao độ. Ông biết rằng đề xuất này không chỉ là một dự án nghiên cứu thông thường. Đây có thể là nền tảng cho một hệ thống truyền thông mới mà chưa ai từng nghĩ tới.
“Vậy kế hoạch cụ thể của ông là gì, Paul?” Bob hỏi, đưa mắt nhìn vào tấm bảng trắng với những đường kẻ và ký hiệu phức tạp.
Paul bước tới bảng và bắt đầu vẽ. “Chúng ta sẽ xây dựng một mạng lưới phi tập trung. Thay vì dựa vào một trung tâm chính, thông tin sẽ được chia thành các gói nhỏ và truyền đi qua nhiều con đường khác nhau. Nếu một phần của mạng bị phá hủy, các gói thông tin sẽ tự động tìm kiếm các tuyến đường khác để đến đích.”
Larry Roberts, một kỹ sư khác ngồi bên cạnh, không giấu được sự hoài nghi. “Nhưng điều này sẽ phức tạp và tốn kém. Làm thế nào chúng ta có thể đảm bảo rằng tất cả các gói thông tin sẽ đến đích mà không bị lạc hay mất mát?”
Paul mỉm cười tự tin. “Đúng vậy, sẽ có thách thức, nhưng với sự hỗ trợ từ các thuật toán định tuyến và khả năng tự điều chỉnh của mạng, tôi tin rằng chúng ta có thể làm được.”
Ivan Sutherland, một nhà khoa học khác trong nhóm, gật đầu đồng ý. “Ý tưởng này rất thú vị. Nó có thể thay đổi hoàn toàn cách chúng ta nghĩ về truyền thông. Nhưng chúng ta cần một nhóm nghiên cứu và phát triển, và cần có sự hỗ trợ tài chính từ chính phủ.”
Bob Taylor nhìn mọi người trong phòng, cảm nhận được sự phấn khích dâng trào. Ông biết rằng đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ.
“Chúng ta sẽ làm điều này,” Bob tuyên bố, giọng quyết đoán. “Chúng ta sẽ phát triển ARPANET. Nhưng chúng ta cần sự hợp tác từ các trường đại học và các viện nghiên cứu hàng đầu. Đây sẽ là một dự án lớn, không chỉ dành cho ARPA mà còn cho cả đất nước.”
Tháng 9 năm 1969, Đại học California, Los Angeles (UCLA)
Sau vài tháng làm việc căng thẳng, hệ thống ARPANET đầu tiên đã được cài đặt tại UCLA. Phòng thí nghiệm máy tính của trường trở thành điểm kết nối đầu tiên, chuẩn bị cho thử nghiệm lịch sử.
Leonard Kleinrock, một nhà khoa học máy tính tại UCLA và là người phụ trách điểm kết nối này, đứng trước chiếc máy tính lớn, cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh. Ông sẽ là người thực hiện thử nghiệm đầu tiên – gửi một thông điệp từ UCLA tới Viện Nghiên cứu Stanford (SRI) qua ARPANET.
Leonard quay sang Charlie Kline, một sinh viên của mình. “Charlie, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Charlie gật đầu, tay đặt trên bàn phím. “Sẵn sàng, giáo sư.”
“Chúng ta sẽ gửi từ ‘LOGIN’. Bắt đầu đi, Charlie.”
Charlie bắt đầu gõ từng ký tự, “L… O… G…”.
Đột nhiên, màn hình dừng lại, và thông điệp lỗi xuất hiện. Họ chỉ kịp gửi được hai ký tự “L” và “O” trước khi hệ thống bị sập.
“Không sao đâu,” Leonard cười, mặc dù thất vọng. “Đó là một bước khởi đầu. Chúng ta sẽ thử lại.”
Trong những ngày tiếp theo, họ tiếp tục thử nghiệm và cuối cùng đã thành công trong việc gửi toàn bộ thông điệp. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, một thông điệp đã được truyền qua mạng lưới phân tán, mở ra một kỷ nguyên mới cho truyền thông toàn cầu.
Những nhà khoa học và kỹ sư tại Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ có lẽ không thể ngờ rằng, vài thập kỷ sau, ý tưởng nhỏ bé của họ sẽ biến đổi thế giới, kết nối hàng tỷ người và trở thành nền tảng cho mọi hoạt động của xã hội hiện đại. Nhưng tại thời điểm đó, họ chỉ biết rằng họ đang xây dựng một con đường mới, một con đường sẽ đưa loài người tiến tới một tương lai mà thông tin không còn bị giới hạn bởi khoảng cách hay biên giới.