Con quái vật trên núi - Chương 1
Chương 1: Cơn Bão Định Mệnh
Tiểu Bảo ngồi nghiêm túc trong phòng họp, ánh đèn neon chói lòa phản chiếu trên gương mặt căng thẳng của anh. Đó là một ngày quan trọng với vụ kiện lớn nhất trong sự nghiệp của mình. Anh đang thuyết trình về các chứng cứ không thể chối cãi khi bỗng dưng, bầu trời ngoài cửa sổ tối sầm lại.
“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Một đồng nghiệp bên cạnh, Minh, nói với giọng lo lắng.
“Chắc chỉ là cơn bão bình thường thôi,” Tiểu Bảo đáp, nhưng giọng anh không chắc chắn. Chưa kịp dứt lời, một tiếng sấm vang rền khiến mọi người giật mình.
“Cẩn thận!” Minh kêu lên, nhưng chưa kịp nói thêm thì mọi thứ xung quanh họ bắt đầu xoay tròn. Tiểu Bảo cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc khủng khiếp. Cảm giác hỗn loạn lấn át mọi thứ trước mắt anh, rồi bỗng chốc, tất cả dừng lại.
Khi tỉnh dậy, Tiểu Bảo thấy mình nằm trên mặt đất cứng, bên cạnh là những tán cây lớn và không khí mát lạnh. Anh từ từ ngồi dậy, nhíu mắt nhìn xung quanh. Đây không phải là thành phố quen thuộc của anh, mà là một ngôi làng hẻo lánh, khung cảnh cổ xưa với mái nhà tranh và con đường đất nhỏ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tiểu Bảo lẩm bẩm, cảm giác hoang mang tràn ngập tâm trí.
“Ngươi là ai?!” Một giọng nói khản đặc vang lên từ phía sau. Tiểu Bảo quay lại và thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hốt hoảng.
“Xin chào! Tôi là Tiểu Bảo, tôi không biết mình đã đến đây như thế nào,” anh trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Là ngươi! Ngươi tới đây để mang quái vật đến sao?” Người đàn ông chỉ tay về phía anh, đôi mắt hoảng loạn. “Tất cả đều đã thấy!”
“Quái vật?” Tiểu Bảo hỏi, cảm thấy hoang mang hơn nữa.
“Chúng ta không có thời gian để lãng phí!” Người đàn ông nắm tay Tiểu Bảo kéo đi. “Đi! Tụi nó sẽ đến bất cứ lúc nào!”
Ngôi Làng Hoang Mang
Người đàn ông dẫn Tiểu Bảo đến giữa làng, nơi đám đông đang tụ tập. Họ thì thầm với nhau, ánh mắt đầy lo sợ. Một bà lão bước lên, tay cầm chiếc gậy to, nghiêm nghị nhìn Tiểu Bảo.
“Ngươi đến từ đâu? Tại sao lại xuất hiện vào lúc này?” bà hỏi.
“Tôi… Tôi chỉ là một luật sư,” Tiểu Bảo đáp, cố gắng giải thích. “Tôi không biết gì về quái vật.”
“Ngươi không thấy sao? Chúng ta đang bị tấn công bởi con quái vật từ trên núi!” Một thanh niên hét lên. “Hàng đêm, nó đến và cướp đi sinh mạng của người dân!”
“Tại sao các ngươi không báo quan?” Tiểu Bảo hỏi, cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ hơn.
“Không ai dám,” một người khác nói, giọng run rẩy. “Chúng ta không thể làm gì để chống lại nó. Chỉ có nhóm ‘Người Bảo Vệ’ mới có thể giúp.”
Tiểu Bảo nhìn quanh, nhận thấy sự hoang mang và nỗi sợ hãi hiện rõ trên mặt mọi người. “Tôi sẽ giúp các bạn. Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết về những vụ tấn công này.”
Bí Ẩn Trên Núi
Một cô gái trẻ, tên là Linh, lên tiếng: “Tối qua, một người trong làng đã bị tấn công. Chúng tôi nghe thấy tiếng gầm gừ và nhìn thấy bóng đen lớn.”
“Có lẽ tôi có thể tìm ra sự thật về cái gọi là quái vật này,” Tiểu Bảo nói. “Tôi cần một người dẫn đường để lên núi.”
“Không ai dám lên núi nữa!” Một người đàn ông phản đối.
“Chúng ta không thể sống trong nỗi sợ mãi như vậy,” Tiểu Bảo kiên quyết. “Tôi sẽ đi một mình nếu cần. Ai muốn đi cùng?”
Sau một hồi im lặng, Linh tiến lên. “Tôi sẽ đi với anh. Tôi không sợ nó.”
Cuộc Hành Trình Đầy Nghẹt Thở
Tiểu Bảo và Linh bắt đầu hành trình lên núi. Bầu không khí càng lúc càng nặng nề, tiếng gió rít qua các tán cây như những tiếng thì thầm đầy bí ẩn. Họ đi qua những con đường mòn hẹp, hai bên là những cây cổ thụ cao lớn.
“Khi nào thì chúng ta mới đến nơi?” Linh hỏi, cảm giác hồi hộp đang dâng trào.
“Sắp đến rồi,” Tiểu Bảo đáp, đồng thời lấy ra điện thoại để tìm đường. Nhưng anh chợt nhận ra, nó đã không còn hoạt động. “Ôi không! Không có tín hiệu!”
“Chúng ta phải tiếp tục,” Linh nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Đằng kia là nơi mà chúng ta nghe thấy tiếng gầm.”
Họ tiếp tục đi, lòng hồi hộp xen lẫn sự quyết tâm. Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên từ phía sau khiến họ đứng sững lại. Một bóng đen lớn xuất hiện giữa ánh trăng, với đôi mắt sáng rực.
“Chạy!” Tiểu Bảo hét lên, và cả hai lao về phía trước, tìm cách thoát khỏi nguy hiểm. Mặc dù hoảng sợ, nhưng Tiểu Bảo đã quyết tâm không để nỗi sợ chiếm lĩnh.
Những Bí Mật Bị Khám Phá
Họ tìm cách trốn vào một bụi rậm. Tiểu Bảo nín thở, cảm nhận được sự hiện diện của con quái vật. Nhưng khi tiếng gầm gần lại, anh nhận ra rằng đó không phải là một con quái vật như họ tưởng.
“Đó chỉ là một con bò rừng!” Tiểu Bảo thốt lên, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. “Có lẽ, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
“Nhưng tại sao lại có tiếng gầm?” Linh hỏi, vẫn lo lắng.
“Có thể ai đó đang cố tình tạo ra những âm thanh đó để dọa nạt dân làng,” Tiểu Bảo suy luận. “Chúng ta phải trở về và vạch trần sự thật này!”
Với một niềm tin mới, họ chạy trở lại làng, quyết tâm thay đổi tình hình. Họ không chỉ là những nạn nhân của nỗi sợ hãi, mà còn là những người có thể thay đổi tương lai của cộng đồng này.