Công Chúa Cấm Cung - Chương 2
Chương 2: Lạc Lối Vào Quá Khứ
Elena bị dẫn đi qua những dãy hành lang dài, những viên đá dưới chân lạnh ngắt, tiếng bước chân của đám lính vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bất an vẫn quẩn quanh trong lòng. Hoàng cung này khác xa những gì cô từng đọc trong sách vở, mặc dù kiến trúc và trang trí đều gợi lên thời kỳ phong kiến mà cô đã nghiên cứu. Nhưng chính sự sống động và chân thật của nơi này làm cô choáng ngợp.
“Ta không thể ở đây thật… phải không?” Elena thì thầm với chính mình, cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ.
Cuối cùng, đám lính dừng lại trước một cánh cửa lớn, chạm khắc tinh xảo với hình ảnh của những con rồng cuộn quanh. Người lính dẫn đầu gõ cửa ba lần, rồi quay lại nhìn Elena với ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi sẽ được gặp quan chấp chính. Hãy tỏ ra tôn trọng, bằng không mạng ngươi khó mà bảo toàn.”
Elena không nói gì, chỉ gật đầu trong sự lo lắng. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn với những bức tranh vẽ các trận chiến hùng vĩ trên tường. Ở giữa phòng là một người đàn ông đứng tuổi, mặc áo bào dài, trên đầu đội chiếc mũ quan trọng trách. Ánh mắt ông sắc lạnh, toát lên vẻ quyền uy nhưng cũng đầy toan tính.
“Đây là cô gái mà chúng ta bắt được trong cung,” người lính cúi đầu báo cáo, “cô ta mặc trang phục kỳ lạ và không có giấy tờ chứng minh thân phận.”
Người đàn ông được gọi là quan chấp chính đưa mắt quan sát Elena. Ông không nói gì trong một lúc lâu, ánh nhìn của ông khiến cô cảm thấy như mình đang bị lột trần trước sự soi xét của quyền lực.
“Cô là ai?” Cuối cùng ông ta lên tiếng, giọng nói trầm và đầy uy lực.
Elena nuốt nước bọt, cố gắng tìm cách trả lời mà không làm cho tình hình trở nên tệ hơn. “Tôi là Elena… tôi… đến từ một nơi xa. Thật sự tôi không biết tại sao mình lại ở đây.”
“Ngươi nói dối,” quan chấp chính cắt ngang lời cô, đôi mắt híp lại. “Không ai có thể tự dưng xuất hiện trong cung mà không có lý do. Cô đến từ đâu, và mục đích của cô là gì?”
Elena cố giữ bình tĩnh. “Tôi thật sự không biết cách giải thích… Tôi không thuộc về nơi này. Tôi đến từ một thời đại khác, nhưng điều đó nghe có vẻ vô lý, đúng không?”
Căn phòng bỗng im lặng, như thể cả không gian đều đang chờ đợi phản ứng từ quan chấp chính. Nhưng thay vì cười nhạo như cô mong đợi, ông ta chỉ lặng lẽ quan sát, gương mặt trở nên khó đoán.
“Cô nói cô đến từ một thời đại khác?” Ông ta nhắc lại, giọng không có chút ngạc nhiên nào. “Một tuyên bố kỳ lạ. Nhưng nếu cô không thuộc về nơi này, làm sao cô có thể giải thích việc cô xuất hiện ngay trong cấm cung – một nơi không người lạ nào có thể vào?”
Elena không biết phải nói gì thêm. Cô có thể cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt của ông ta, nhưng cũng có một chút hứng thú kỳ lạ.
“Ta sẽ tạm giam cô lại, chờ điều tra thêm. Nếu có điều gì bất thường, ta sẽ tự mình quyết định số phận của cô.”
“Khoan đã!” Elena kêu lên, không thể kìm nén nữa. “Tôi không phải gián điệp hay kẻ phản loạn gì cả. Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu lịch sử. Tôi không muốn gây rắc rối, tôi chỉ muốn tìm cách trở về.”
Quan chấp chính nhìn cô một lúc, rồi quay sang người lính. “Đưa cô ta về khu giam giữ. Chúng ta sẽ xem cô ta thật sự là ai.”
Đám lính kéo Elena ra ngoài, nhưng cô không kháng cự. Trong đầu cô giờ chỉ là một mớ hỗn độn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, và cô không biết phải làm thế nào để giải thích với những con người cổ đại này về thế giới hiện đại, về những thứ như máy bay, internet, và lịch sử.
Bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, Elena ngồi co ro, cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bức tường đá lạnh lẽo bao quanh cô, và ánh sáng từ ngọn đuốc treo trên tường chỉ làm không gian thêm phần tăm tối.
“Chuyện gì đã xảy ra với mình thế này?” Elena tự hỏi, đầu cô đau như búa bổ. Cô nhớ đến chiếc gương thần bí và những làn sương mù kỳ lạ đã cuốn cô đến đây.
Khi mọi thứ tưởng chừng như không còn lối thoát, cánh cửa phòng giam đột ngột mở ra. Một bóng người nhỏ bé bước vào, trong tay là một khay đồ ăn. Cô gái trẻ với bộ y phục cung nữ nhìn Elena với vẻ tò mò.
“Ngươi có phải là người từ một nơi xa không?” cô gái hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Elena ngước lên, ngạc nhiên. “Sao cô biết?”
Cung nữ cười nhẹ. “Có rất nhiều lời đồn về một công chúa mất tích. Người ta nói rằng cô ta sẽ trở về từ một nơi xa lạ, nơi không ai biết đến.”
“Công chúa? Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu lịch sử. Không có gì hơn.” Elena đáp, mắt mở to vì hoang mang.
Nhưng cung nữ chỉ lắc đầu, nụ cười ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn. “Có lẽ cô không biết, nhưng thời gian rồi sẽ trả lời mọi thứ. Đừng lo, tôi sẽ giúp cô. Cô chỉ cần chờ đợi.”
Elena ngồi đó, lòng đầy thắc mắc. “Công chúa mất tích? Mình… là ai trong câu chuyện này?”