Công Chúa Cấm Cung - Chương 3
Chương 3: Bí Ẩn Thân Phận
Elena ngồi một mình trong phòng giam tối tăm, đầu óc tràn ngập những câu hỏi không có lời giải đáp. “Công chúa mất tích” là sao? Tại sao cung nữ kia lại nói như thể cô chính là người đó? Điều này hoàn toàn vô lý. Cô, Elena, là một người hiện đại, không phải nhân vật trong một câu chuyện lịch sử. Nhưng làm sao cô có thể phủ nhận những gì đang diễn ra quanh mình? Mọi thứ đều chân thật đến mức đáng sợ.
Cửa phòng giam lại mở ra một lần nữa. Vẫn là cung nữ mà cô đã gặp trước đó, bước vào với dáng vẻ bí mật. Cô ấy mang theo một bộ trang phục khác – một bộ y phục của hoàng tộc, màu sắc rực rỡ và sang trọng.
“Ngươi phải mặc bộ này,” cô cung nữ nói nhỏ, mắt đảo quanh như sợ có ai nghe thấy. “Quan chấp chính đã cho người điều tra về ngươi. Ngày mai ngươi sẽ được đưa ra trước mặt hoàng hậu.”
“Hoàng hậu? Tại sao?” Elena hỏi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. “Tôi chỉ là một người lạc đường, tôi không liên quan gì đến hoàng tộc cả.”
Cô cung nữ đặt bộ y phục xuống trước mặt Elena, nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò vừa nghiêm túc. “Tất cả mọi người đều tin rằng ngươi chính là công chúa mất tích. Dấu hiệu trên trang phục của ngươi, trang sức trên tai… đều giống hệt với những gì người ta nhớ về công chúa.”
Elena giơ tay lên chạm vào chiếc bông tai nhỏ mà cô vẫn đeo từ thời hiện đại. Đó là một món quà từ mẹ cô, một kỷ vật gia truyền. Cô chưa từng nghĩ rằng nó có bất kỳ liên quan nào đến hoàng tộc. Càng nghe, mọi chuyện càng trở nên kỳ lạ.
“Nhưng tôi không phải công chúa,” Elena nhấn mạnh. “Tôi không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng tôi chỉ muốn quay trở về.”
Cô cung nữ im lặng nhìn Elena một lúc rồi hạ giọng. “Có thể ngươi không tin điều này, nhưng đôi khi số phận đưa chúng ta đến nơi mà ta không bao giờ ngờ tới. Nếu ngươi thật sự là công chúa, ngươi sẽ phải đối mặt với sự thật. Còn nếu không phải, hoàng hậu sẽ nhanh chóng biết điều đó.”
Elena thở dài, cảm thấy mình đang bị cuốn vào một cơn ác mộng không có lối thoát. Nhưng cô biết mình không thể ở đây mãi, không thể ngồi yên đợi những điều tồi tệ xảy ra. “Được rồi,” cô nói, ánh mắt trở nên kiên quyết. “Tôi sẽ mặc bộ y phục này, nhưng tôi cần cô giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này.”
Cô cung nữ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn còn chút hoài nghi. “Chúng ta sẽ xem. Ngày mai, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Sáng hôm sau, Elena được dẫn đi qua những hành lang dài của cung điện, tay run run trong bộ y phục sang trọng. Từng bước đi của cô như đang dấn thân vào một mê cung không lối thoát. Đám lính hộ tống cô đến một đại sảnh rộng lớn, nơi ánh sáng từ cửa sổ cao chiếu rọi xuống những tấm thảm thêu tinh xảo. Ngồi ở giữa phòng là hoàng hậu – một người phụ nữ quyền lực với vẻ mặt uy nghi và sắc sảo.
Elena cúi đầu trước khi được lệnh đứng lên. Cô cảm thấy ánh mắt của hoàng hậu đang xoáy sâu vào mình, như thể bà có thể nhìn thấu mọi bí mật.
“Đưa cô ấy đến gần hơn,” hoàng hậu ra lệnh, giọng nói trầm nhưng đầy uy quyền.
Elena bước chậm chạp về phía trước, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, dù trái tim cô đang đập thình thịch. Đôi mắt của hoàng hậu không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Ngươi tên gì?” Hoàng hậu hỏi, đôi mắt bà sáng lên sự sắc bén.
“Thần… thần là Elena,” cô lắp bắp, không chắc phải xưng hô thế nào.
Hoàng hậu im lặng một lúc, rồi khẽ nghiêng người về phía trước. “Elena? Một cái tên kỳ lạ. Ngươi biết không, có rất nhiều lời đồn về một người sẽ trở về từ nơi xa, và người đó chính là công chúa đã mất tích.”
Elena mở to mắt. “Thưa hoàng hậu, tôi không phải công chúa. Tôi chỉ là một người lạc đường, và tôi không biết tại sao mình lại ở đây.”
Hoàng hậu nheo mắt, như thể đang đo lường từng lời cô nói. “Ngươi không nhớ, hay ngươi đang cố tình che giấu điều gì?”
Elena lắc đầu. “Tôi thật sự không biết gì về việc mình là công chúa. Tôi đến từ một nơi khác, một thời đại khác. Tôi… tôi đến từ tương lai.”
Căn phòng rơi vào sự im lặng căng thẳng. Một vài quan lại đứng gần đó trao đổi ánh nhìn bối rối, nhưng hoàng hậu thì vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh. “Một câu chuyện khó tin,” bà nói khẽ, nhưng không có dấu hiệu giễu cợt. “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ sớm biết được.”
Elena đứng đó, không biết phải làm gì tiếp theo. Cô có thể cảm nhận được không khí căng thẳng trong căn phòng, như thể mỗi người đang đợi một kết quả nào đó từ hoàng hậu. Cuối cùng, bà đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô.
“Ngươi có mang một dấu hiệu hoàng tộc trên người,” hoàng hậu nói, tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc bông tai của Elena. “Đây là vật gia truyền của hoàng gia. Không ai ngoài công chúa có thể sở hữu nó.”
Elena cảm thấy người mình lạnh toát. Cô chưa từng nghĩ rằng món đồ mẹ để lại cho mình lại có liên quan đến hoàng tộc. Nhưng làm sao điều đó có thể xảy ra?
Hoàng hậu rút tay lại, ánh mắt bà trở nên khó đoán. “Ta sẽ cho ngươi thời gian để nhớ lại, hoặc nếu ngươi nói dối, mọi chuyện sẽ không dễ dàng cho ngươi. Ta sẽ theo dõi.”
Rồi bà quay lưng, ra hiệu cho lính dẫn Elena rời đi. Khi cánh cửa đại sảnh đóng lại sau lưng, Elena chỉ còn lại với một sự thật mới: cô có thể không chỉ là một người lạc vào quá khứ, mà còn có thể là một phần quan trọng của nó – một công chúa bị lãng quên.
Nhưng làm sao điều đó có thể đúng?