Cuộc Cải Cách Chính Trị Thục Quốc - Chương 1
Chương 1: Di Sản Của Gia Cát Lượng
Sau khi Gia Cát Lượng mất, Thục quốc tiếp tục đứng vững nhờ những di sản to lớn mà ông để lại. Các tướng lĩnh, quan lại trong triều đình đều kính trọng ông, còn nhân dân thì luôn xem Gia Cát Lượng là biểu tượng của sự khôn ngoan và lòng trung thành. Dưới thời Gia Cát Lượng, Thục quốc phát triển mạnh mẽ, an ninh thịnh vượng. Nhưng thời gian trôi qua, những mâu thuẫn nội bộ dần dần xuất hiện.
Lưu Thiện, vị vua hiện tại của Thục quốc, ngồi trên ngai vàng trong tẩm cung. Gương mặt ông hiện lên vẻ lo lắng. Mặc dù ông là con trai của Lưu Bị, nhưng khác với cha mình, Lưu Thiện không có bản lĩnh quân sự hay tài thao lược. Ông thường dựa vào lời khuyên của các quan lại trung thành, nhưng càng ngày càng nhận ra rằng hệ thống hiện tại đang trở nên trì trệ.
“Ta cần một sự thay đổi,” Lưu Thiện nói khẽ, mắt nhìn chăm chăm vào cuốn sổ ghi chép của Gia Cát Lượng đang để trước mặt. “Nhưng ai có thể làm được điều đó? Gia Cát Lượng đã để lại quá nhiều di sản, quá lớn để ta có thể theo kịp.”
Người cận thần thân cận nhất của Lưu Thiện, Thừa tướng Hoàng Hạo, bước tới. Ông đã nghe vua băn khoăn về điều này từ lâu, nhưng giờ là lúc cần thảo luận thẳng thắn.
“Bệ hạ,” Hoàng Hạo nói, giọng trầm và đầy lo âu, “Di sản của Khổng Minh quả thật vô cùng to lớn. Nhưng thế giới này không ngừng thay đổi. Chúng ta không thể mãi mãi dựa vào những kế hoạch cũ mà mong duy trì sự ổn định. Đất nước cần một người như Khổng Minh, nhưng là phiên bản hiện đại hơn, hiểu rõ những nhu cầu mới của thời đại.”
“Người như Khổng Minh ư?” Lưu Thiện bật cười chua chát. “Có thể ai đó như vậy tồn tại sao? Đã hơn một thập kỷ kể từ khi ông ấy mất, và ta vẫn không tìm được ai có thể thay thế.”
Hoàng Hạo tiến thêm một bước, mắt ông ánh lên sự kiên định.
“Chúng ta cần tìm kiếm người đó, bệ hạ. Đất nước đang dần chia rẽ vì sự chậm chạp trong quản lý. Quan lại lộng hành, chính sách không còn hiệu quả, và lòng dân ngày một xa rời triều đình. Nếu không hành động kịp thời, những thành tựu mà Khổng Minh và Lưu Hoàng Đế để lại sẽ dần tan biến.”
Lưu Thiện im lặng một lúc lâu. Ông hiểu rõ lời Hoàng Hạo nói là đúng, nhưng chính ông không biết bắt đầu từ đâu. Những năm gần đây, ông thấy mình lạc lõng giữa triều đình đầy những tranh cãi và tham vọng. Di sản của Gia Cát Lượng quá to lớn, nhưng ông lại cảm thấy mình quá nhỏ bé để lèo lái con thuyền Thục quốc qua sóng gió.
“Bệ hạ,” Hoàng Hạo cất tiếng lần nữa, như để thúc đẩy quyết định. “Người kế thừa Khổng Minh, cháu ba đời của ông ấy, Gia Cát Nguyên, đang ẩn cư ở miền núi phía nam. Hắn ta được biết đến là người thông minh, sáng suốt, có tài hùng biện. Có thể người ấy là câu trả lời mà bệ hạ đang tìm kiếm.”
Lưu Thiện nhướng mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. “Gia Cát Nguyên sao? Sao ta chưa từng nghe đến hắn?”
Hoàng Hạo cẩn trọng đáp, “Gia Cát Nguyên từ nhỏ đã không thích quyền lực. Hắn tự nguyện rời khỏi triều đình và sống ẩn dật, chỉ lo nghiên cứu sách vở và lý thuyết chính trị. Nhưng những người từng tiếp xúc với hắn đều nói rằng tài năng của hắn không hề thua kém Gia Cát Lượng khi còn trẻ.”
Lưu Thiện cảm thấy trong lòng nảy sinh hy vọng mới. “Nếu hắn thực sự tài giỏi như vậy, ta sẽ triệu tập hắn đến triều đình. Chúng ta cần một người như Gia Cát Nguyên để đưa đất nước thoát khỏi tình trạng hiện tại.”
Hoàng Hạo gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. “Tôi sẽ cử người đưa thư tới Gia Cát Nguyên ngay lập tức.”
Tại một ngôi làng yên bình dưới chân núi Ngũ Phong, Gia Cát Nguyên đang ngồi trước hiên nhà, tay lật từng trang sách cũ kỹ. Mái tóc đen dài của anh buông thả sau lưng, gương mặt điềm tĩnh như nước hồ không gợn sóng. Anh luôn cảm nhận rõ áp lực từ danh tiếng của ông nội mình, Gia Cát Lượng, nhưng thay vì bước vào triều đình, Nguyên chọn cuộc sống bình lặng, tự mình nghiên cứu về những vấn đề chính trị và xã hội đương thời.
Một ngày nọ, khi ánh mặt trời chói chang vừa hạ thấp xuống chân trời, một nhóm lính hộ tống một sứ giả từ kinh thành đến nhà anh. Gia Cát Nguyên, dù đã đoán trước điều này từ lâu, nhưng vẫn thấy sự kiện diễn ra quá đột ngột.
“Sứ giả của vua Lưu Thiện, ta mang lệnh triệu tập,” sứ giả nói khi bước vào sân. “Bệ hạ mong ngài quay lại kinh thành để giúp đất nước vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Gia Cát Nguyên im lặng một lúc. Anh hiểu rõ những khó khăn đang xảy ra ở triều đình và đất nước, nhưng anh cũng biết rằng sự cải cách mà anh mong muốn không dễ dàng thực hiện trong một hệ thống cũ kỹ và đầy mâu thuẫn.
“Sứ giả, ngài hãy nói với bệ hạ rằng ta sẽ suy nghĩ về lời triệu tập này,” Gia Cát Nguyên đáp, ánh mắt nhìn xa xăm về phía dãy núi.
Sứ giả cúi đầu, rời đi. Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Gia Cát Nguyên thở dài. Anh biết rằng thời khắc quan trọng đã đến, và rằng anh không thể mãi trốn tránh trách nhiệm của mình. Nhưng đồng thời, anh cũng hiểu rằng nếu quay lại, anh sẽ đối mặt với vô vàn thách thức và cả những hiểm nguy từ những thế lực cũ đang bám rễ trong triều đình.
“Thời thế đã thay đổi, nhưng liệu ta có đủ sức để thay đổi cả thời thế này hay không?” Nguyên tự hỏi, đôi mắt anh chìm trong suy tư sâu sắc.