Cuộc Cải Cách Chính Trị Thục Quốc - Chương 2
Chương 2: Xuất Hiện Của Người Hùng
Một tuần sau khi sứ giả rời đi, Gia Cát Nguyên vẫn không ngừng suy nghĩ về quyết định mà mình sẽ phải đưa ra. Sự yên bình của ngôi làng miền núi không thể che lấp sự xao động trong lòng anh. Anh hiểu rõ, nếu quay lại triều đình, anh sẽ phải đối mặt với vô vàn thách thức, không chỉ từ hệ thống chính trị lạc hậu, mà còn từ những con người đã bám sâu vào quyền lực, sẵn sàng chống lại bất kỳ ai dám đe dọa địa vị của họ.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đang lặn dần phía sau dãy núi Ngũ Phong, một người lạ gõ cửa nhà anh. Người này mặc trang phục khiêm tốn, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt toát lên sự thông minh và kiên định.
“Ngài Gia Cát Nguyên,” người đàn ông cúi đầu kính cẩn, “tôi là Triệu Dân, một người dân bình thường. Tôi đã nghe danh ngài từ lâu và biết ngài là cháu của Gia Cát Lượng. Tôi đến đây không phải vì triều đình, mà vì mong mỏi của người dân. Chúng tôi cần ngài.”
Gia Cát Nguyên nhướng mày, ngạc nhiên. “Người dân ư? Tại sao lại cần đến ta?”
Triệu Dân nhìn sâu vào mắt Gia Cát Nguyên, giọng nói trầm ngâm. “Triều đình hiện tại đã suy yếu. Quan lại lộng quyền, người dân chịu đựng những chính sách bất công, và không ai dám đứng lên để thay đổi điều đó. Những gì mà Gia Cát Lượng để lại, nay đang dần bị quên lãng. Chúng tôi tin rằng chỉ có ngài, với tài trí của mình, mới có thể khôi phục lại công lý và lòng tin của nhân dân.”
Gia Cát Nguyên thở dài. Anh quay lưng lại, bước vài bước về phía hiên nhà, nơi anh thường ngồi ngắm hoàng hôn. “Ta không phải là Gia Cát Lượng. Những gì ông ấy làm được là điều mà ta không chắc mình có thể tiếp tục. Chính trị là một cuộc chiến tàn nhẫn, và không phải lúc nào ta cũng muốn dấn thân vào đó.”
Triệu Dân vẫn kiên nhẫn. “Ngài không phải Gia Cát Lượng, nhưng ngài có tư duy hiện đại và lòng nhân ái. Chính vì thế, ngài là người mà chúng tôi cần lúc này. Không phải ai cũng đủ can đảm để bước lên và thay đổi, nhưng ngài đã có kiến thức và sự am hiểu về những điều đó. Ngài có thể làm cho Thục quốc trở nên tốt đẹp hơn.”
Im lặng kéo dài. Gia Cát Nguyên đứng đó, mắt dõi theo mặt trời dần khuất sau những dãy núi. Lời của Triệu Dân làm anh nhớ đến những đêm dài thức trắng bên đống sách, nghiên cứu về cách cải thiện hệ thống chính trị, về những cách tiếp cận nhân văn hơn trong quản lý và lãnh đạo. Đó là lý tưởng của anh, nhưng anh biết lý tưởng đôi khi không đủ mạnh để chống lại thực tế khắc nghiệt.
Cuối cùng, Gia Cát Nguyên quay lại, mắt nhìn thẳng vào Triệu Dân. “Ngươi có biết điều gì xảy ra khi ta trở về triều đình không? Ta sẽ phải đối đầu với những quan lại tham nhũng, những kẻ không muốn từ bỏ quyền lực của mình. Cải cách sẽ không dễ dàng, và có thể cả ta và ngươi sẽ đều phải trả giá.”
Triệu Dân mỉm cười, sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt. “Chúng tôi đã sẵn sàng trả giá, nếu đó là điều cần thiết để có một tương lai tốt đẹp hơn. Và tôi tin rằng ngài cũng sẽ không ngại hy sinh, nếu điều đó mang lại công lý và sự thay đổi thực sự.”
Những lời của Triệu Dân như một ngọn lửa thắp sáng tâm trí Gia Cát Nguyên. Anh nhận ra rằng đây không chỉ là cuộc chiến chống lại những thế lực tham nhũng, mà còn là cơ hội để anh thực hiện những lý tưởng mà mình theo đuổi bấy lâu. Gia Cát Nguyên biết rằng, nếu từ chối lúc này, anh sẽ mãi mãi sống trong hối tiếc và lạc lối.
Anh nhìn Triệu Dân, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. “Được rồi. Ta sẽ trở lại triều đình và bắt đầu cuộc cải cách mà Thục quốc cần. Nhưng nhớ rằng, đây không phải là một cuộc hành trình dễ dàng. Chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn, và có thể không ai trong số chúng ta sống sót.”
Triệu Dân cúi đầu, lòng tràn đầy sự kính phục. “Chúng tôi sẽ đi cùng ngài, dù có khó khăn đến đâu.”
Ngày hôm sau, Gia Cát Nguyên chuẩn bị hành trang và cùng Triệu Dân khởi hành về kinh thành. Dọc đường, những lời Triệu Dân nói lại vang vọng trong đầu anh. Những cảnh tượng đồng ruộng bị bỏ hoang, dân làng chịu đói khổ và những quan lại tham lam bóc lột dần hiện rõ hơn. Gia Cát Nguyên biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là một nhiệm vụ cá nhân, mà là sứ mệnh của cả một thế hệ mong mỏi sự thay đổi.
Khi đến gần kinh thành, trái tim của Gia Cát Nguyên đập mạnh hơn. Trước mắt anh là một cuộc chiến chính trị khó khăn, nhưng anh đã sẵn sàng. Di sản của Gia Cát Lượng là một gánh nặng, nhưng cũng là nguồn động lực để anh tiến lên, mang lại sự đổi mới và công bằng cho Thục quốc.