Cuộc Cải Cách Chính Trị Thục Quốc - Chương 4
Chương 4: Kế Hoạch Cải Cách
Gia Cát Nguyên bắt đầu tiến hành kế hoạch cải cách của mình. Sau khi nhận được sự đồng ý từ vua Lưu Thiện, anh nhanh chóng triệu tập một nhóm các học giả, quan chức trẻ và những người có cùng chí hướng để cùng nghiên cứu và phát triển một hệ thống mới. Mục tiêu của anh là xây dựng một nền chính trị dựa trên minh bạch, trách nhiệm và lòng tin của người dân.
Một buổi sáng sớm tại hoàng cung, Gia Cát Nguyên cùng nhóm cố vấn của mình bước vào đại điện để trình bày kế hoạch chi tiết trước Lưu Thiện và các quan lại. Khắp đại điện, ánh nắng buổi sớm chiếu vào, nhưng bầu không khí căng thẳng dường như làm mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Các quan lại, đặc biệt là những người thuộc phe bảo thủ, lặng lẽ nhìn Nguyên, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi và nghi ngờ.
Lưu Thiện ngồi trên ngai vàng, mắt chăm chú quan sát cuộc họp. “Gia Cát Nguyên, hôm nay ngươi đã chuẩn bị kế hoạch chi tiết cho ta xem. Hãy bắt đầu đi,” ông nói, giọng đầy nghiêm nghị nhưng cũng không giấu được sự mong đợi.
Gia Cát Nguyên bước lên phía trước, cung kính cúi đầu trước vua và các quan. “Thưa bệ hạ và các quan, thần đã dành nhiều tuần qua để nghiên cứu, và thần tin rằng để khôi phục Thục quốc, chúng ta phải bắt đầu từ chính quyền địa phương. Đây sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch cải cách.”
Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Thần đề xuất áp dụng thí điểm tại một số huyện vùng xa trước tiên. Mục tiêu là xây dựng một hệ thống quản lý minh bạch hơn, trong đó quan lại địa phương sẽ chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề của dân chúng. Chúng ta sẽ thiết lập một hội đồng dân sự ở mỗi huyện, do các đại diện dân bầu ra. Hội đồng này sẽ có quyền giám sát các quyết định của quan lại địa phương và trực tiếp báo cáo lên triều đình.”
Một vị quan lớn tuổi, ông Vương, ngồi phía bên phải vua Lưu Thiện, chau mày. “Ngài Gia Cát Nguyên, kế hoạch của ngài có vẻ quá lý tưởng. Chúng ta không thể giao quyền giám sát cho dân chúng. Họ không hiểu rõ những vấn đề phức tạp của triều đình và quốc gia. Nếu để họ tham gia vào quyết định chính trị, có thể gây ra rối loạn.”
Gia Cát Nguyên khẽ mỉm cười, trả lời điềm tĩnh. “Thưa quan Vương, thần hiểu lo ngại của ngài. Nhưng dân chúng, dù không hiểu hết các chi tiết phức tạp của chính trị, lại là những người trực tiếp chịu đựng những chính sách mà triều đình ban hành. Nếu chúng ta không để họ có tiếng nói, lòng dân sẽ ngày càng xa rời. Khi đó, không phải rối loạn do dân gây ra, mà chính sự bất mãn sẽ trở thành mối nguy thực sự.”
Một quan khác, Lý Mẫn, đứng dậy. Ông ta là người đứng đầu phe bảo thủ, thường xuyên phản đối những đề xuất thay đổi. “Ta đồng ý với quan Vương. Nếu mở rộng quyền lực cho dân chúng, điều đó sẽ phá hủy cấu trúc quyền lực hiện tại của triều đình. Và ngài Gia Cát Nguyên, liệu ngài có chắc chắn rằng hệ thống mới của ngài sẽ không dẫn đến tình trạng tham nhũng ở cấp địa phương?”
Gia Cát Nguyên không lùi bước. “Thưa các quan, tham nhũng xảy ra khi quyền lực không được giám sát. Nếu chúng ta tạo ra cơ chế giám sát từ nhiều phía, bao gồm cả từ dân chúng, tham nhũng sẽ giảm đi. Và nếu quan lại địa phương bị giám sát chặt chẽ, họ sẽ không dám lộng quyền. Điều này sẽ mang lại lợi ích không chỉ cho dân chúng mà còn cho cả triều đình, bởi nó giúp triều đình duy trì quyền kiểm soát thực sự, thay vì chỉ tồn tại trên lý thuyết.”
Lưu Thiện lặng lẽ ngồi nghe. Ông hiểu rõ những gì Gia Cát Nguyên đang nói, nhưng cũng không thể bỏ qua những lo lắng từ phe bảo thủ. Ông đưa mắt nhìn Hoàng Hạo, người đã nhiều lần ủng hộ Gia Cát Nguyên.
Hoàng Hạo lên tiếng, giọng ôn tồn nhưng chắc chắn. “Thưa bệ hạ, tôi cho rằng kế hoạch của Gia Cát Nguyên là một bước đi cần thiết. Chúng ta không thể mãi bám lấy quá khứ và sợ thay đổi. Nếu không thay đổi, đất nước sẽ tiếp tục suy yếu. Chúng ta nên thử nghiệm cải cách này ở quy mô nhỏ, như ngài Gia Cát Nguyên đã đề xuất, để xem hiệu quả thực sự ra sao. Nếu thành công, ta sẽ mở rộng. Còn nếu thất bại, ta có thể điều chỉnh và rút kinh nghiệm.”
Lưu Thiện suy nghĩ một lúc lâu. Ánh mắt ông quét qua các quan trong triều, nhận thấy sự chia rẽ rõ ràng. Một bên là những người mong muốn cải cách, bên còn lại là những kẻ bảo thủ, sợ hãi trước bất kỳ sự thay đổi nào.
Cuối cùng, ông gật đầu. “Được rồi, Gia Cát Nguyên. Ta sẽ chấp thuận cho ngươi thử nghiệm kế hoạch này ở một số huyện vùng xa. Nhưng nhớ rằng, nếu kế hoạch này thất bại, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm trước triều đình. Ta muốn thấy kết quả trong vòng sáu tháng. Lý Mẫn, Vương đại nhân, các người cũng sẽ tham gia giám sát quá trình này.”
Lý Mẫn tỏ ra không hài lòng, nhưng ông chỉ cúi đầu trước quyết định của vua. “Thần tuân chỉ.”
Gia Cát Nguyên cúi người cảm tạ. “Thần sẽ không phụ lòng bệ hạ. Thần tin rằng, nếu chúng ta thực hiện cải cách một cách kiên định và có kế hoạch, Thục quốc sẽ hồi sinh và trở nên mạnh mẽ hơn.”
Sau buổi họp, Gia Cát Nguyên và những người theo đuổi lý tưởng của anh bắt tay vào công việc. Họ nhanh chóng lên đường tới các huyện được chọn để bắt đầu cải cách. Dù biết rằng còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng trong lòng Gia Cát Nguyên ngập tràn niềm hy vọng.
Trên đường về, Triệu Dân đi bên cạnh Gia Cát Nguyên, khẽ nói: “Ngài đã thuyết phục được bệ hạ, nhưng phe bảo thủ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình. Họ sẽ tìm cách ngăn cản.”
Gia Cát Nguyên mỉm cười, ánh mắt kiên định. “Ta biết. Nhưng nếu chúng ta không bắt đầu, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Hành trình mới chỉ bắt đầu, và chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn. Nhưng ta tin rằng, nếu có lòng quyết tâm, chúng ta sẽ thay đổi được số phận của Thục quốc.”