Cuộc Cải Cách Chính Trị Thục Quốc - Chương 5
Chương 5: Cuộc Chiến Chống Tham Nhũng
Kế hoạch cải cách của Gia Cát Nguyên chính thức bắt đầu. Anh cùng nhóm học giả và các quan chức trẻ đến những huyện được chọn làm thí điểm, quyết tâm thực hiện những thay đổi đã được vạch ra. Tuy nhiên, khi họ đặt chân đến các huyện này, một thực tế phũ phàng hiện ra: tham nhũng đã ăn sâu vào hệ thống, từ quan địa phương đến những chức sắc nhỏ hơn. Mọi việc không hề đơn giản như lý thuyết.
Ngày đầu tiên ở huyện Đông Sơn, một trong những vùng thí điểm, Gia Cát Nguyên triệu tập các quan lại địa phương để bắt đầu quá trình giám sát và minh bạch hóa. Quan huyện Trương Vân, người đã giữ chức vụ nhiều năm, tỏ ra không thoải mái với sự xuất hiện của đoàn cải cách. Mặc dù ngoài mặt ông ta tuân theo mệnh lệnh của triều đình, nhưng ánh mắt ông ta đầy sự ngờ vực và đối kháng.
“Tôi nghe nói ngài đến đây để thay đổi mọi thứ,” Trương Vân nói khi gặp Gia Cát Nguyên, giọng lạnh lùng. “Nhưng hệ thống ở đây đã tồn tại hàng thập kỷ. Ngài có nghĩ rằng chỉ vài người như ngài có thể thay đổi được không?”
Gia Cát Nguyên mỉm cười, không tỏ ra ngạc nhiên trước sự phản kháng của Trương Vân. “Thưa quan huyện, tôi không đến đây để phá hủy những gì đã có, mà để cải thiện. Nếu hệ thống của ngài thực sự hiệu quả, thì ngài không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu có bất cứ điểm yếu nào, chúng ta nên cùng nhau sửa chữa nó, vì lợi ích của dân chúng.”
Trương Vân khẽ cười nhạt. “Nói thì dễ, nhưng ngài sẽ thấy rằng ở đây mọi thứ không đơn giản như trong triều đình. Quyền lực nằm trong tay những người biết cách giữ nó. Cải cách là một ảo vọng.”
Gia Cát Nguyên không để bản thân bị lung lay bởi những lời đó. Anh hiểu rằng đây là cuộc chiến không chỉ chống lại hệ thống tham nhũng, mà còn là cuộc chiến chống lại sự bảo thủ, sợ hãi trước thay đổi. Anh quyết tâm hành động theo đúng những gì đã cam kết.
Ngay hôm sau, Gia Cát Nguyên tổ chức một buổi họp công khai tại trung tâm huyện, mời cả quan chức và dân chúng tham gia. Anh bắt đầu bằng việc công bố các chính sách minh bạch tài chính. Từ nay, ngân sách của huyện sẽ được công khai, dân chúng có quyền biết tiền thuế của họ được sử dụng như thế nào và vào những dự án nào. Hội đồng dân sự của huyện sẽ được bầu ra và có quyền giám sát mọi quyết định chi tiêu.
Khi buổi họp diễn ra, không khí trở nên căng thẳng. Dân chúng lúc đầu còn e dè, nhưng khi nghe rõ rằng họ có quyền giám sát và phản ánh, nhiều người đã bắt đầu lên tiếng. Họ phàn nàn về những khoản thuế vô lý, những khoản chi mập mờ mà trước đây không ai giải thích rõ. Nhiều người nghi ngờ về sự minh bạch trong việc chi ngân sách cho các công trình công cộng.
Trương Vân ngồi ở hàng ghế đầu, nét mặt cau có. “Ngài Gia Cát Nguyên, ngài thật sự muốn người dân quản lý chính quyền sao? Họ không hiểu biết về các vấn đề phức tạp. Điều này chỉ gây ra hỗn loạn mà thôi.”
Gia Cát Nguyên đáp lời một cách điềm tĩnh. “Thưa quan huyện, nếu chúng ta không tin tưởng vào dân, làm sao họ có thể tin tưởng vào chúng ta? Khi người dân cảm thấy họ được lắng nghe và có quyền giám sát, họ sẽ càng trách nhiệm và đóng góp tích cực hơn vào sự phát triển của đất nước.”
Một người dân đứng lên, giọng đầy sự bức xúc. “Chúng tôi đã nhiều lần gửi đơn phản ánh về việc thuế má quá nặng và những công trình công cộng bị trì hoãn, nhưng chẳng ai thèm nghe. Bây giờ thì sao? Liệu những lời của chúng tôi có được thực sự xem xét?”
Gia Cát Nguyên nhìn người dân với ánh mắt chân thành. “Tôi hứa với các vị, mỗi lời phản ánh sẽ được ghi nhận và giải quyết công khai. Đây không phải là lời hứa suông, mà là cam kết. Hệ thống mới này sẽ bắt đầu từ chính quyền địa phương, và các vị sẽ là những người đầu tiên thấy rõ sự thay đổi.”
Dần dần, không khí trở nên bớt căng thẳng. Dân chúng bắt đầu tin tưởng vào Gia Cát Nguyên và hệ thống mới mà anh đang cố gắng xây dựng. Nhưng không phải ai cũng hài lòng. Ở phía sau cánh gà, Trương Vân và một nhóm quan lại địa phương đang bàn bạc.
“Chúng ta không thể để hắn ta tiếp tục như thế này,” một trong những quan nói khẽ. “Nếu hắn thành công, tất cả chúng ta sẽ mất quyền lực. Không thể để cải cách của hắn lan rộng.”
Trương Vân cau mày, ánh mắt sắc lạnh. “Đúng vậy. Hắn không hiểu rằng hệ thống này không thể thay đổi chỉ trong vài tháng. Chúng ta sẽ phải khiến hắn thất bại.”
Một tuần sau, trong khi hệ thống giám sát và hội đồng dân sự của huyện bắt đầu đi vào hoạt động, những khó khăn lớn dần hiện rõ. Một số quan lại bắt đầu tìm cách phá hoại từ bên trong, che giấu các tài liệu tài chính và gây khó khăn trong việc cung cấp thông tin cho hội đồng dân sự. Gia Cát Nguyên nhận ra điều này ngay lập tức, nhưng anh biết rằng cuộc chiến này không thể chỉ dựa vào lý thuyết.
“Tôi đã lường trước điều này,” Gia Cát Nguyên nói với Triệu Dân khi hai người ngồi bàn bạc vào cuối ngày. “Nhưng chúng ta không thể lùi bước. Nếu chúng ta không giải quyết được tham nhũng, cải cách sẽ thất bại.”
Triệu Dân gật đầu, giọng cương quyết. “Ngài đã có lòng tin của dân chúng. Nếu quan lại tiếp tục phá hoại, chúng ta sẽ vạch trần họ trước mặt dân. Chúng ta không chiến đấu một mình, mà có dân chúng đứng sau.”
Gia Cát Nguyên mỉm cười nhẹ. “Đúng. Chúng ta sẽ không chiến đấu một mình.”
Anh biết rằng cuộc chiến này sẽ còn dài, và sẽ có nhiều thử thách trước mắt. Nhưng với sự ủng hộ của dân chúng và lòng quyết tâm, Gia Cát Nguyên sẵn sàng đối đầu với mọi khó khăn để đưa Thục quốc thoát khỏi vũng lầy của tham nhũng và bất công.