Cuộc Cải Cách Chính Trị Thục Quốc - Chương 6
Chương 6: Lòng Tin Của Nhân Dân
Sau những tuần đầu tiên thử nghiệm hệ thống mới tại huyện Đông Sơn, Gia Cát Nguyên và nhóm cải cách của anh dần thấy được những dấu hiệu tích cực. Người dân bắt đầu tham gia tích cực vào các buổi họp công khai. Họ được quyền đóng góp ý kiến, giám sát các dự án công cộng và đặt câu hỏi về những khoản chi tiêu của chính quyền địa phương. Lòng tin của người dân vào chính quyền địa phương, một điều gần như đã biến mất trước đây, dần được khôi phục.
Một buổi chiều nắng nhẹ, khi Gia Cát Nguyên đang kiểm tra sổ sách tài chính tại văn phòng huyện, một nhóm người dân kéo đến. Dẫn đầu là bà Lý, một người phụ nữ trung niên mạnh mẽ và tiếng nói có trọng lượng trong làng.
“Ngài Gia Cát Nguyên,” bà Lý nói, giọng vừa ngập ngừng vừa phấn khởi. “Chúng tôi đến đây để cảm ơn ngài. Những ngày qua, chúng tôi thực sự thấy rằng có sự thay đổi. Những gì ngài và nhóm cải cách đã làm đã mang lại niềm hy vọng cho dân làng chúng tôi.”
Gia Cát Nguyên đứng dậy, bước ra phía trước và cúi đầu chào bà Lý và nhóm người. “Cảm ơn bà Lý và mọi người. Đây không phải là công lao của riêng tôi. Sự thay đổi chỉ có thể thực hiện khi dân chúng đồng lòng và tham gia. Sự tin tưởng và ủng hộ của các vị là điều quan trọng nhất.”
Bà Lý khẽ cười, vẻ mặt nhẹ nhõm. “Ngài có lý. Chúng tôi đã bắt đầu thấy được kết quả, nhưng còn rất nhiều việc phải làm. Tuy nhiên, điều mà chúng tôi vui mừng nhất là giờ đây chúng tôi có thể tự mình giám sát và kiểm soát việc làm của chính quyền địa phương. Không còn cảm giác bị bóc lột và mờ mịt như trước.”
Triệu Dân, người luôn theo sát Gia Cát Nguyên trong mọi hành động, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. “Chúng ta còn một chặng đường dài, nhưng tôi tin rằng nếu tiếp tục giữ vững lòng quyết tâm, tất cả những khó khăn rồi sẽ qua.”
Khi nhóm người dân rời đi, không khí nhẹ nhàng nhưng đầy hi vọng tràn ngập trong phòng. Gia Cát Nguyên biết rằng việc làm của mình đang dần được ghi nhận, và niềm tin của dân chúng là thứ quý giá nhất để thúc đẩy cuộc cải cách.
Trong khi hệ thống cải cách tại huyện Đông Sơn đang tiến triển, thì tại kinh thành, không khí lại hoàn toàn khác. Những tin tức về thành công bước đầu của Gia Cát Nguyên bắt đầu lan rộng, nhưng cũng tạo ra sự lo lắng lớn trong nội bộ triều đình. Phe bảo thủ trong triều, đứng đầu là quan Lý Mẫn, không hài lòng với những thay đổi này.
Một buổi tối sau giờ thiết triều, Lý Mẫn cùng một số quan lại thân tín ngồi bàn bạc trong một căn phòng kín đáo tại tư dinh của ông. Cả nhóm trông đều không vui vẻ gì.
“Lão già Trương Vân ở Đông Sơn đã để cho Gia Cát Nguyên tiến hành cải cách quá dễ dàng,” Lý Mẫn nói, giọng điệu bực tức. “Chúng ta không thể để hắn tiếp tục như thế này. Nếu hắn thành công, triều đình sẽ mất quyền kiểm soát địa phương, và lòng dân sẽ quay lưng với chúng ta.”
Một quan chức khác, Trần Hào, người nổi tiếng với tài mưu mẹo, nheo mắt nhìn Lý Mẫn. “Chúng ta đã thử mọi cách, nhưng Gia Cát Nguyên quá thông minh. Hắn đã có được lòng tin của dân chúng, và điều đó khiến chúng ta khó lòng lật đổ hắn bằng những biện pháp thông thường.”
Lý Mẫn cau mày, gõ tay lên bàn. “Không thể để hắn tiếp tục. Chúng ta phải làm cho hắn thất bại. Cách duy nhất là làm cho dân chúng mất niềm tin vào hắn.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, mọi người dường như đang suy nghĩ xem kế hoạch nào có thể phá vỡ sự ủng hộ của dân dành cho Gia Cát Nguyên. Cuối cùng, Trần Hào lên tiếng, giọng lạnh lùng và đầy mưu mẹo. “Có một cách. Nếu chúng ta không thể lật đổ hắn từ bên trong, hãy tạo ra những rối loạn từ bên ngoài. Hãy lan truyền tin đồn rằng Gia Cát Nguyên chỉ là một kẻ lợi dụng lòng tin của dân để mưu cầu danh lợi. Chúng ta sẽ gieo rắc nghi ngờ và khiến người dân tự quay lưng với hắn.”
Lý Mẫn gật đầu tán thành, ánh mắt sáng lên. “Phải, một khi dân chúng nghi ngờ hắn, tất cả những gì hắn đã làm sẽ sụp đổ. Và khi đó, ta sẽ ra tay lật đổ hoàn toàn hệ thống cải cách này.”
Trong khi đó, tại Đông Sơn, Gia Cát Nguyên không hề hay biết về âm mưu đang diễn ra ở kinh thành. Tuy nhiên, những khó khăn cũng đã bắt đầu xuất hiện. Một số quan lại cũ trong huyện, dưới sự giật dây của Trương Vân, bắt đầu âm thầm cản trở các cải cách. Họ chậm trễ trong việc cung cấp số liệu, làm sai lệch báo cáo và thậm chí còn lan truyền tin đồn rằng Gia Cát Nguyên đang thu lợi từ các dự án công cộng.
Một buổi chiều, trong khi đang giám sát một dự án xây dựng mới, Gia Cát Nguyên nhận được tin báo rằng một nhóm dân làng đã tập trung trước trụ sở huyện, yêu cầu gặp anh.
Gia Cát Nguyên nhanh chóng đến đó, và nhận ra đám đông trông có vẻ bất mãn. Một người đàn ông trung niên tên là Hoàng, một người dân địa phương, đứng lên giơ tay chất vấn.
“Ngài Gia Cát Nguyên, có phải đúng là ngài đang trục lợi từ các dự án này không?” Hoàng hỏi lớn. “Chúng tôi nghe nói rằng những khoản tiền đầu tư vào đây không minh bạch, và ngài đang âm thầm chiếm dụng.”
Gia Cát Nguyên nhìn thẳng vào mắt Hoàng, bình tĩnh đáp lại. “Tôi xin khẳng định rằng mọi khoản chi tiêu đều được công khai minh bạch và đã qua sự giám sát của hội đồng dân sự. Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, tôi sẵn sàng cung cấp tất cả các tài liệu để các vị kiểm chứng.”
Tuy nhiên, đám đông không dễ dàng dịu xuống. Một số người bắt đầu tỏ ra hoài nghi, dường như đã bị ảnh hưởng bởi những tin đồn thất thiệt.
Triệu Dân đứng bên cạnh, nhận ra tình hình có thể chuyển biến xấu, bèn nói lớn. “Tất cả những gì ngài Gia Cát Nguyên làm đều là vì lợi ích của dân chúng. Những tin đồn này rõ ràng là do kẻ xấu muốn phá hoại cải cách. Các vị không thể dễ dàng tin vào những lời nói vô căn cứ!”
Hoàng ngập ngừng, nhưng vẫn không hoàn toàn thỏa mãn. “Chúng tôi chỉ muốn sự minh bạch và công bằng.”
Gia Cát Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng, giữ sự bình tĩnh. “Tôi hiểu. Và tôi cũng mong muốn điều đó. Hãy tin rằng tôi luôn đứng về phía các vị. Nếu có bất kỳ điều gì không minh bạch, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước các vị và trước triều đình.”
Những lời nói chân thành của Gia Cát Nguyên đã xoa dịu phần nào sự bất mãn của đám đông. Tuy nhiên, anh biết rằng những tin đồn này sẽ không dễ dàng bị dập tắt. Một cuộc chiến mới, không chỉ với tham nhũng mà còn với sự nghi ngờ, đã bắt đầu.