Cuộc Chạy Trốn Khỏi Tổ Chức Bí Mật - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Sự Rắc Rối
Ánh đèn trong văn phòng lập trình sáng rực, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nguyễn Minh, một lập trình viên trẻ tuổi tài năng, đang chăm chú làm việc. Đã gần nửa đêm, nhưng anh vẫn không thể rời khỏi màn hình máy tính. Những dòng mã phức tạp đang dần hiện lên, và bất ngờ, một mã nguồn lạ xuất hiện trên màn hình của anh.
“Làm cái quái gì đây?” Minh thì thào, nhíu mày, lướt mắt qua các dòng lệnh. Cảm giác hồi hộp lướt qua anh khi nhận ra đây không phải là một dự án thông thường. “Mã nguồn này… nó liên quan đến ‘Sáng Thế’!”
“Minh! Cậu ở đâu?” Giọng nói của Tuấn, đồng nghiệp của anh, vang lên qua điện thoại.
“Ở văn phòng, có chuyện quan trọng,” Minh đáp. “Cậu có biết gì về tổ chức này không?”
“Nghe nói họ thực hiện thí nghiệm bí mật trên con người. Không ai dám đụng vào họ đâu!” Tuấn khuyến cáo.
Minh nuốt khan, không biết liệu có nên tiếp tục tìm hiểu hay không. Tuy nhiên, sự tò mò đã chiến thắng. Anh mở một cửa sổ khác, tìm kiếm thêm thông tin. Những gì anh tìm thấy càng làm anh sợ hãi hơn. Đã có nhiều người mất tích liên quan đến tổ chức này, và họ không hề để lại dấu vết.
Đột nhiên, cửa văn phòng mở bật ra. Minh quay lại, tim đập mạnh khi thấy hai người lạ mặt bước vào. Họ mặc áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng và đầy quyền lực.
“Nguyễn Minh?” Một trong số họ lên tiếng, giọng nói trầm khàn.
“Các anh là ai?” Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác nguy hiểm đang lan tỏa.
“Chúng tôi là người của ‘Sáng Thế’. Hãy theo chúng tôi, chúng tôi cần nói chuyện với cậu,” người kia nói và tiến gần hơn.
“Không, tôi không muốn đi đâu cả!” Minh lùi lại, chạy về phía cửa sổ.
“Đừng có ngu ngốc, Minh! Họ không đến đây để trò chuyện,” Tuấn hét lên qua điện thoại. “Chạy đi!”
Minh không suy nghĩ thêm, anh quay người và lao ra khỏi cửa. Đôi chân chạy như bay trên hành lang tối tăm. Đằng sau, tiếng bước chân đuổi theo vang lên. Hơi thở gấp gáp, anh lao ra khỏi tòa nhà, hít thở không khí trong lành ngoài trời.
“Minh!” Tuấn gọi từ điện thoại. “Đi đến quán cà phê bên đường, mình sẽ chờ cậu!”
Minh gật đầu, mặc dù Tuấn không thể thấy, và hướng về quán cà phê gần đó. Chân anh dường như không chạm đất, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: sống sót.
Khi đến nơi, Minh vội vàng lao vào quán. Từ phía cửa kính, anh thấy hai người lạ mặt đang tìm kiếm anh. Họ lướt mắt khắp nơi và dừng lại trước cửa quán.
“Tuấn!” Minh kêu lên khi thấy bạn mình đang ngồi trong góc quán, vẻ mặt lo âu.
“Đến đây, nhanh lên!” Tuấn nói, kéo Minh ngồi xuống và đặt tay lên bàn. “Cậu ổn chứ?”
“Chắc là họ đã biết mình đang tìm hiểu về tổ chức,” Minh thở hổn hển. “Họ không phải người bình thường, Tuấn. Họ có sức mạnh khủng khiếp!”
“Chúng ta cần phải làm gì đó. Không thể ngồi đây chờ họ đến,” Tuấn lo lắng.
“Nhưng làm gì bây giờ?” Minh đáp, ánh mắt đầy sự hoảng loạn. “Họ có thể theo dõi tôi mọi lúc!”
Tuấn nghĩ một lát, rồi nói: “Có một nhóm người đang chống lại ‘Sáng Thế’. Họ hoạt động ngầm và có thông tin về tổ chức. Có thể chúng ta nên liên lạc với họ.”
“Cậu nghĩ họ có thể giúp được không?” Minh hỏi, hi vọng le lói.
“Chắc chắn. Họ là những người đã từng đối đầu với tổ chức này và sống sót. Chúng ta có thể tìm thấy họ qua mạng xã hội hoặc các trang web bí mật,” Tuấn đáp.
“Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng lên kế hoạch,” Minh quyết tâm.
Chẳng bao lâu sau, cả hai bắt đầu tìm kiếm thông tin. Họ ngồi trong quán, lén lút gõ bàn phím, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt lo âu của họ. Mỗi lần có người đi qua, Minh lại nín thở, cảm giác như mình bị theo dõi.
“Được rồi! Mình tìm thấy một trang web,” Tuấn thì thầm. “Họ gọi mình là ‘Nhóm Bóng Tối’. Có một cuộc họp ở bến cảng vào tối nay.”
“Nhưng chúng ta làm sao đến đó?” Minh hỏi.
“Hãy dùng taxi, không nên để ai biết chúng ta đi đâu,” Tuấn khuyên.
Minh gật đầu, nhưng cảm giác hồi hộp và lo sợ không buông tha anh. Chỉ cần một phút lơ là, họ có thể bị phát hiện.
Sau khi liên lạc với taxi, cả hai nhanh chóng rời quán cà phê. Họ không biết rằng đằng sau, những người lạ mặt đã theo dõi họ từ xa.
Tại bến cảng, không khí trở nên căng thẳng. Minh và Tuấn bước xuống taxi, ánh đèn từ những chiếc thuyền lấp lánh trên mặt nước tối. Họ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim đập mạnh.
“Chúng ta ở đâu?” Minh hỏi, nhìn quanh.
“Có lẽ bên kia, nơi có ánh đèn sáng,” Tuấn chỉ về phía một chiếc thuyền.
Khi họ tiến lại gần, một bóng người bước ra. “Hai người có phải là Minh và Tuấn không?” người đó hỏi.
“Vâng, chúng tôi đến để tìm kiếm sự giúp đỡ,” Minh trả lời, cảm giác có chút yên tâm.
“Đi nào,” người đó nói và dẫn họ lên thuyền. “Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Bước chân Minh bắt đầu hồi hộp hơn bao giờ hết. Họ đã bước vào một thế giới mới, nơi những bí mật đang chờ được khám phá. Cuộc chạy trốn đã chính thức bắt đầu, và anh biết rằng không thể quay lại.
Hy vọng câu chuyện này mang lại cho bạn sự hài lòng! Nếu bạn cần thêm điều gì, hãy cho tôi biết nhé!