Cuộc Chạy Trốn Khỏi Tổ Chức Bí Mật - Chương 3
Chương 3: Cuộc Đối Đầu Đầu Tiên
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua những tán cây, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất. Nhóm Bóng Tối đã chuẩn bị xong xuôi cho kế hoạch giải cứu những người bị tổ chức “Sáng Thế” giam giữ. Minh đứng trước cửa căn nhà an toàn, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Các bạn đã sẵn sàng chưa?” Duy hỏi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm.
“Chúng ta đã chuẩn bị tốt nhất có thể. Chỉ còn chờ thời điểm,” Minh nói, giọng anh chắc nịch.
“Nhớ rằng mục tiêu của chúng ta là giải cứu mà không để lộ danh tính. Mọi thứ phải diễn ra nhanh chóng và hiệu quả,” Linh nhấn mạnh.
“Chúng ta không thể để họ phát hiện ra,” Tuấn thêm vào. “Nếu không, tất cả sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
Nhóm người gật đầu, mỗi người đều cảm nhận được căng thẳng trong không khí. Họ đã lên kế hoạch chi tiết cho cuộc đột kích vào một trong những cơ sở bí mật của “Sáng Thế”, nơi được cho là giam giữ những nạn nhân của tổ chức.
Trên đường đến cơ sở, Minh và nhóm bắt đầu lén lút di chuyển. Họ quyết định sử dụng một chiếc xe cũ để tránh sự chú ý. Tuấn ngồi sau tay lái, còn Minh và Linh ngồi ở ghế sau, mắt theo dõi xung quanh.
“Đến nơi rồi,” Tuấn nói khi chiếc xe dừng lại cách xa tòa nhà một chút. “Chúng ta sẽ phải đi bộ từ đây.”
Minh gật đầu, cảm giác hồi hộp dâng cao khi nhìn thấy tòa nhà lớn với những bức tường cao và các thiết bị an ninh xung quanh. “Nhìn có vẻ nghiêm ngặt hơn mình nghĩ,” anh thì thào.
“Đừng lo lắng. Chúng ta có kế hoạch rồi mà. Chỉ cần thực hiện đúng,” Linh động viên.
“Đúng vậy,” Duy nói, “Bây giờ, chúng ta cần phân công nhiệm vụ. Minh, Linh sẽ vào trong và tìm kiếm các nạn nhân. Tôi và Tuấn sẽ chịu trách nhiệm xử lý hệ thống an ninh.”
“Được rồi,” Minh đáp, lòng đầy quyết tâm. Anh quay sang Linh. “Sẵn sàng chưa?”
“Luôn luôn!” Linh mỉm cười, nhưng ánh mắt cô vẫn phản ánh sự lo lắng.
Nhóm Bóng Tối lần lượt di chuyển, hòa mình vào bóng tối. Họ lén lút tiếp cận cổng chính, nơi có hai người bảo vệ đứng canh gác.
“Chúng ta cần đánh lạc hướng họ,” Duy nói, nhìn quanh. “Tuấn, cậu có ý tưởng nào không?”
“Để mình,” Tuấn nói, rồi hướng về một bên, nơi có một cái thùng rỗng. Anh lấy ra một viên đá nhỏ và ném vào thùng, tạo ra tiếng động vang vọng.
Cả hai người bảo vệ đều quay lại, tò mò. “Cái gì vậy?” Một người hỏi, bước đi về phía phát ra tiếng.
“Bây giờ!” Duy quát. Minh và Linh lập tức lén lút tiến vào bên trong, trong khi Duy và Tuấn tiếp tục đánh lạc hướng hai người bảo vệ.
Khi vào bên trong, Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Những bức tường lạnh lẽo, ánh sáng mờ ảo và không khí nặng nề khiến lòng anh dâng lên nỗi lo sợ. Họ phải nhanh chóng tìm kiếm các nạn nhân.
“Chúng ta cần tìm phòng giam,” Minh thì thào. “Có thể ở tầng dưới.”
“Đi thôi,” Linh đáp, và cả hai bắt đầu tìm kiếm cầu thang.
Tầng dưới tối tăm hơn, nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn nhấp nháy giúp họ định hướng. Khi họ tiến lại gần, Minh nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ phía một cánh cửa.
“Có lẽ họ ở trong đó,” Linh nói, chỉ tay về phía cánh cửa.
Minh gật đầu, cảm thấy hồi hộp. “Mình sẽ thử mở cửa.”
Anh bước đến cánh cửa, cố gắng không phát ra tiếng động. Hít thở sâu, Minh đặt tay lên tay nắm cửa và từ từ xoay nó. Cửa mở ra, và bên trong là một phòng giam tối tăm.
“Có ai không?” Minh kêu lên, nhưng chỉ nhận được sự im lặng đáng sợ.
Linh bước vào cùng với anh, ánh mắt cô dán chặt vào các gương mặt hốc hác của những người bên trong. “Họ… họ bị thương!” Linh kêu lên.
“Chúng ta cần giúp họ!” Minh khẩn trương.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên. Minh quay lại, thấy một nhóm nhân viên của “Sáng Thế” đang tiến vào. “Có ai ở đây không?” một người trong số họ hô lên.
“Chạy!” Minh kêu lên và kéo Linh ra khỏi phòng giam. Họ lao ra hành lang, lòng đầy lo sợ.
“Chúng ta phải tìm đường thoát!” Linh hối hả nói.
“Đi lên, nhanh lên!” Minh hô, dẫn đầu. Họ chạy lên cầu thang, nhưng tiếng bước chân ngày càng gần.
“Chúng ta không thể bị bắt!” Linh kêu lên, mặt tái mét.
Khi họ đến tầng trên, Minh nhìn thấy một cửa sổ mở ra. “Chúng ta có thể nhảy ra ngoài!” anh nói.
“Nhưng sẽ rất nguy hiểm!” Linh đáp, hơi do dự.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác!” Minh kéo Linh đến bên cửa sổ.
“Hãy đi nào!” anh nói, và cả hai cùng nhau nhảy ra ngoài.
Rơi xuống một bãi cỏ bên dưới, Minh cảm thấy đau nhói nhưng không dám dừng lại. Họ vội vàng chạy về phía rừng gần đó. Tiếng bước chân của nhân viên tổ chức vẫn vang lên sau lưng.
“Chúng ta phải chạy nhanh hơn!” Linh kêu lên, thở hổn hển.
“Vào rừng, nhanh lên!” Minh hối hả chỉ đường.
Khi vào trong rừng, họ cuối cùng cũng tìm được nơi an toàn, ẩn nấp sau những tán cây. Minh thở hổn hển, vừa mệt mỏi vừa lo lắng. “Chúng ta đã thoát,” anh thở phào.
“Nhưng còn những người bị giam giữ… chúng ta không thể bỏ họ lại,” Linh nói, ánh mắt cô đầy lo lắng.
“Chúng ta sẽ quay lại,” Minh khẳng định. “Lần sau, chúng ta sẽ lên kế hoạch kỹ hơn. Không thể để tổ chức này tiếp tục làm hại người vô tội.”
Khi nhóm Bóng Tối tập hợp trở lại tại căn nhà an toàn, mọi người đều cảm thấy hồi hộp. Duy nhìn Minh và Linh, “Các bạn đã làm tốt, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”
“Chúng tôi đã tìm thấy những người bị giam giữ, nhưng chúng tôi không thể giải cứu họ,” Minh nói, giọng buồn bã.
“Đừng lo. Chúng ta sẽ tìm cách giải cứu họ. Lần này, chúng ta sẽ chuẩn bị chu đáo hơn,” Duy khẳng định.
Mọi người đều gật đầu, ánh mắt họ tràn đầy quyết tâm. Họ sẽ không từ bỏ. Cuộc chiến chống lại tổ chức “Sáng Thế” mới chỉ bắt đầu.
Hy vọng bạn thích chương 3 này! Nếu bạn cần thêm nội dung hoặc điều chỉnh, hãy cho tôi biết nhé!