Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của Cuộc Chiến
Năm 1775, không khí tại Boston tràn ngập sự căng thẳng. Bầu trời xám xịt như phản ánh tâm trạng của thành phố, nơi mà người dân đang sôi sục với khát vọng tự do. Trong một bệnh viện quân đội, bác sĩ Samuel Hawthorne đứng bên chiếc bàn phẫu thuật, tay cầm dao mổ, nhìn chằm chằm vào những thương binh nằm la liệt. Mùi thuốc khử trùng không đủ để che lấp mùi máu tươi và sự hoảng loạn trong không khí.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Một y tá trẻ tuổi, Anne, chạy vào với gương mặt tái nhợt. “Chúng ta có thêm nhiều thương binh nữa vừa được đưa vào. Họ… họ bị thương nặng.”
Samuel thở dài, đặt dao xuống và quay lại. “Tình hình tồi tệ đến mức nào, Anne? Tôi đã không thể làm đủ với những gì mình có.”
“Có nhiều người bị bắn ở ngực và chân. Một số còn bị thương ở đầu. Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, nếu không họ sẽ không sống sót!” Anne nói, mắt ngấn lệ.
“Được rồi, tập trung nào!” Samuel nói, quyết tâm ánh lên trong mắt. “Chúng ta sẽ làm hết sức mình. Bắt đầu với những người nguy kịch nhất. Tôi sẽ chuẩn bị phẫu thuật ngay.”
Thời gian trôi qua như một cơn gió, và tiếng rên rỉ của các thương binh hòa cùng âm thanh của dao kéo và băng gạc. Samuel làm việc không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng ông không cho phép mình dừng lại. Mỗi ca phẫu thuật đều là một cuộc chiến với thời gian.
“Một cái kim! Mau lên!” Samuel hét lên, khi ông khâu lại vết thương cho một người lính trẻ, mặt trắng bệch vì mất máu. “Anne, nhắc họ uống nước. Họ cần hồi phục.”
“Vâng, thưa bác sĩ!” Anne trả lời, nhanh chóng đi lấy nước. Trong khi đó, Samuel cảm thấy căng thẳng lan tỏa trong lòng. Ông không chỉ là bác sĩ, mà còn là người chứng kiến những hy sinh của những người trẻ tuổi này.
“Bác sĩ!” Một người lính khác, James, bước vào, mặt đầy máu. “Chúng tôi cần bác sĩ ở ngoài! Trận chiến đang diễn ra, và nhiều đồng đội của tôi cần cứu!”
“James!” Samuel nói, kinh hoàng khi thấy gương mặt đầy thương tích của anh. “Bạn có bị thương không?”
“Tôi không sao. Nhưng họ thì không,” James nói, giọng thổn thức. “Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian!”
Samuel cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. “Tôi không thể rời khỏi đây, James. Tôi có quá nhiều thương binh cần chữa trị.”
“Nhưng chúng ta cũng cần bạn ngoài đó! Bác sĩ, bạn không thể chỉ ngồi đây!” James kêu lên, nước mắt chảy xuống. “Nếu bạn không ra ngoài, họ sẽ chết!”
Samuel đứng lặng, lòng rối bời. Ông hiểu rõ, không chỉ có sự sống còn của các thương binh trong bệnh viện này, mà còn có cả số phận của những người đang chiến đấu bên ngoài. Cuối cùng, ông quyết định. “Được rồi, tôi sẽ ra ngoài. Anne, bạn sẽ chăm sóc những người này trong lúc tôi đi.”
“Nhưng bác sĩ…” Anne kêu lên, nhưng Samuel đã quay đi.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại!” Ông dặn dò, rồi chạy ra ngoài.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, Samuel cảm nhận được không khí ngột ngạt của cuộc chiến. Tiếng súng nổ, tiếng hò hét, và khói thuốc súng bao trùm khắp nơi. Ông tiến gần đến chiến tuyến, nơi những người lính đang chiến đấu như những chiến binh quả cảm, quyết bảo vệ tự do.
Samuel nhìn quanh và thấy một nhóm lính đang cố gắng cứu một đồng đội bị thương nặng. “Tôi cần mọi người giúp đỡ!” Ông gọi. “Cái chân của anh ta bị bắn, và cần băng bó ngay lập tức!”
Một vài lính nghe thấy, lập tức chạy đến. “Mau lên! Đưa anh ta vào đây!” một người trong số họ hô lớn. Họ nâng người lính lên và di chuyển nhanh chóng về phía Samuel.
“Để tôi xem nào,” Samuel nói, quỳ xuống bên người lính. Mặt anh ta trắng bệch, mắt nhắm chặt. “Hãy bình tĩnh. Tôi sẽ giúp bạn.”
Samuel nhanh chóng kiểm tra vết thương và nhận ra cần phải cắt bỏ một phần chân. “James! Đem cho tôi một con dao và băng gạc!”
James ngay lập tức làm theo, trong khi những người lính khác giữ người bị thương cố gắng không di chuyển. “Tôi sẽ đếm ngược từ ba,” Samuel nói, ánh mắt kiên quyết. “Một, hai, ba!”
Samuel bắt đầu làm việc với tốc độ chóng mặt, không cho phép bản thân nghĩ đến những gì mình đang làm. Khi kết thúc, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy người lính vẫn còn sống.
“Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ,” người lính thì thào, mắt nhắm chặt.
“Bạn sẽ ổn thôi. Hãy giữ lấy hy vọng!” Samuel nói, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho anh ta.
Sau đó, Samuel quay lại bệnh viện, nơi Anne vẫn đang chăm sóc cho những người thương binh. “Làm tốt lắm, Anne,” ông khen ngợi. “Tôi không biết chúng ta có thể làm được nhiều như vậy.”
“Cảm ơn bác sĩ,” Anne trả lời, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng. “Chúng ta còn nhiều người chưa được chữa trị. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn.”
Samuel gật đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Ông biết rằng cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng ông cũng nhận ra rằng sự kiên trì và tình người sẽ là sức mạnh giúp họ vượt qua mọi thử thách. “Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể,” ông nói, giọng đầy quyết tâm. “Hãy cùng nhau đứng vững và chiến đấu vì những người chúng ta yêu thương.”
Khi ánh sáng cuối cùng của ngày tắt dần, Samuel cảm thấy một sức mạnh mới trỗi dậy trong lòng. Ông là bác sĩ, nhưng cũng là một chiến sĩ, và cuộc chiến vì tự do vẫn đang tiếp diễn.