Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gọi Đến Nghĩa Vụ
Trời vừa sáng, ánh sáng ban mai chiếu rọi qua cửa sổ của bệnh viện quân đội, nhưng trong lòng bác sĩ Samuel Hawthorne vẫn nặng trĩu lo âu. Từ đêm qua, những tiếng thở khò khè của các thương binh đã không ngừng vang lên trong tâm trí ông. Ông đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt, những đám mây u ám như phản ánh tình hình chiến sự ngoài kia.
“Bác sĩ, có tin mới từ chiến trường,” Anne nói, bước vào với một bức thư trên tay.
Samuel quay lại, nhận lấy bức thư và mở ra. “Từ ai?” ông hỏi.
“Là từ vị chỉ huy của quân đội. Họ cần thêm bác sĩ tại mặt trận,” Anne đáp, ánh mắt đầy lo lắng. “Nhiều thương binh đã được đưa vào, nhưng không đủ y tá và bác sĩ để chăm sóc họ.”
Samuel cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Ông biết đây không phải là lần đầu tiên quân đội yêu cầu sự hỗ trợ từ ông, nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. “Chúng ta đang làm hết sức mình ở đây,” ông nói, giọng kiên quyết. “Nhưng nếu tôi rời khỏi đây, ai sẽ chăm sóc những người này?”
“Bác sĩ,” Anne nhấn mạnh, “họ đang cần bạn ở ngoài kia. Nếu không có bạn, nhiều người có thể sẽ chết.”
Samuel gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. “Nhưng tôi không thể bỏ mặc những thương binh ở đây. Họ cũng cần tôi.”
“Chúng ta có thể tìm thêm sự giúp đỡ,” Anne đáp. “Có lẽ tôi có thể cùng bạn đến mặt trận và giúp đỡ trong khả năng của mình.”
Samuel nhìn vào mắt cô, thấy sự quyết tâm. “Anne, đây không phải là một nơi an toàn. Bạn có chắc muốn tham gia không?”
“Đúng vậy! Tôi không thể đứng yên khi biết có người đang đau khổ ngoài kia. Tôi muốn giúp đỡ,” cô nói, giọng mạnh mẽ.
Cuối cùng, Samuel quyết định. “Được rồi, chúng ta sẽ đi. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Chúng ta cần mang theo đủ dụng cụ y tế và thuốc men.”
Chỉ một giờ sau, Samuel và Anne đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ cùng nhau thu thập thuốc men, băng gạc, và một vài dụng cụ phẫu thuật cần thiết. Trước khi rời đi, Samuel nhìn quanh bệnh viện một lần nữa, lòng không khỏi lo lắng. Ông biết đây là một quyết định mạo hiểm.
“Chúng ta sẽ trở lại, và sẽ cứu được nhiều người hơn,” Anne nói, như thể đọc được những suy nghĩ trong lòng ông.
“Đúng vậy,” Samuel đáp, rồi cả hai bước ra ngoài, nơi không khí tràn đầy căng thẳng và khói bụi.
Khi họ đến gần mặt trận, tiếng súng vang lên rầm rập. Samuel cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Trận chiến đang diễn ra quyết liệt. Họ nhanh chóng tìm đến trạm y tế dã chiến, nơi các bác sĩ và y tá đang bận rộn với công việc của mình.
“Samuel! Cô Anne!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là James, người lính mà Samuel đã gặp hôm trước. “Các bạn đến thật đúng lúc! Chúng tôi đang cần bác sĩ ở đây!”
“Cái gì đang xảy ra?” Samuel hỏi, hớt hải.
“Một cuộc tấn công lớn từ quân Anh! Nhiều đồng đội bị thương nặng, và chúng tôi không thể theo kịp,” James nói, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Samuel ngay lập tức bắt tay vào việc. “James, hãy dẫn chúng tôi đến những người cần giúp ngay bây giờ!”
Họ nhanh chóng di chuyển qua dòng người, tới một khu vực nơi những người lính đang nằm la liệt, nhiều người trong số họ bị thương nặng. Samuel cảm thấy một cơn chấn động trong lòng khi nhìn thấy những gương mặt đầy đau đớn. Ông quay lại nhìn Anne, cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
“Chúng ta cần chia nhau ra,” Samuel nói. “Anne, bạn hãy giúp đỡ những người lính đang bị thương nhẹ. Tôi sẽ xử lý những trường hợp nặng hơn.”
“Vâng, bác sĩ. Tôi sẽ làm theo chỉ dẫn của bạn,” Anne nói, quyết tâm rạng rỡ trong mắt.
Samuel nhanh chóng tiến về phía một nhóm lính đang vây quanh một người bạn bị thương nặng. “Đừng lo, tôi ở đây,” ông nói, quỳ xuống bên cạnh người lính, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
“Bác sĩ, tôi… tôi không thể cảm thấy chân của mình,” người lính nói, giọng run rẩy.
“Đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp bạn,” Samuel trấn an, nhanh chóng kiểm tra vết thương. Ông biết rằng đây là một ca phẫu thuật khẩn cấp. “James, lấy cho tôi dụng cụ phẫu thuật và một băng gạc lớn!”
“Vâng, ngay lập tức!” James vội vàng chạy đi.
Trong lúc đó, Anne đang chăm sóc cho những người lính bị thương nhẹ. Cô khéo léo băng bó cho họ, nhưng lòng đầy lo lắng khi nghe tiếng súng từ xa. Một người lính gần đó nhìn cô, ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn, cô y tá. Nếu không có cô, tôi không biết mình sẽ ra sao.”
“Đừng nói như vậy. Chúng ta đều đang làm hết sức mình,” Anne đáp, mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề.
Khi James trở về với dụng cụ, Samuel đã sẵn sàng. “Chúng ta cần phải nhanh chóng. Cái chân của anh ấy bị thương nặng, có khả năng phải cắt bỏ,” Samuel nói, ánh mắt quyết tâm.
“Làm đi, bác sĩ!” người lính thì thào, rùng mình. “Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho các bạn.”
Samuel thở sâu, bắt đầu công việc của mình. “Hãy tập trung vào giọng nói của tôi. Hãy nhớ rằng bạn không đơn độc.”
Trong khi Samuel làm việc, Anne cũng không ngừng bận rộn với những người lính khác. Họ là những người hùng, đang chiến đấu cho lý tưởng tự do, và Samuel biết rằng việc cứu sống họ là nghĩa vụ của mình.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và Samuel cảm thấy một cảm giác mãnh liệt trong lòng. Mỗi thương binh mà ông cứu sống không chỉ là một con người, mà còn là biểu tượng cho hy vọng và tự do. Trong khoảnh khắc ấy, ông nhận ra rằng, mặc dù chiến tranh có thể tàn khốc, nhưng lòng dũng cảm và tình người vẫn sẽ luôn tỏa sáng trong những thời khắc tối tăm nhất.
Samuel tiếp tục làm việc, không ngừng nghỉ, với quyết tâm và trách nhiệm cao nhất. Ông không chỉ là một bác sĩ, mà còn là người chiến đấu vì lý tưởng, vì những người lính và cho một tương lai tốt đẹp hơn.