Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 3
Chương 3: Chiến Trận Đẫm Máu
Những tiếng súng nổ vang lên liên hồi, hòa cùng tiếng thét gọi của những người lính. Không khí ngột ngạt của khói thuốc súng và mùi máu tươi khiến lòng Samuel càng thêm nặng nề. Sau khi đã hoàn thành ca phẫu thuật khẩn cấp, ông đứng dậy, nhức nhói vì mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy để đối mặt với những thử thách tiếp theo.
“Samuel! Chúng ta cần thêm người ở đây!” James hô lên, gương mặt đẫm mồ hôi và bụi bẩn. “Một nhóm lính đang bị bao vây ở phía bắc!”
Samuel nhanh chóng nắm lấy dụng cụ y tế và gật đầu. “Đưa tôi đến đó ngay!” Ông kêu lên. “Anne, hãy ở lại đây và tiếp tục giúp đỡ những thương binh. Tôi sẽ quay lại sớm!”
“Cẩn thận nhé!” Anne gọi theo, giọng đầy lo lắng.
Khi họ đến khu vực phía bắc, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Samuel như nghẹn lại. Một nhóm lính đang cố gắng bảo vệ một đồng đội bị thương nặng, trong khi quân địch tiến tới gần. Tiếng súng và tiếng đạn bay qua lại như nhịp điệu của sự sống và cái chết. Samuel cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
“Chúng ta phải giúp họ!” Samuel hét lên, cùng James lao vào hỗ trợ.
“Để tôi ra ngoài! Tôi sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng!” James nói, mặt kiên quyết.
“Không, James! Đó là một ý kiến điên rồ!” Samuel phản đối, nhưng James đã nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt đầu bắn súng để thu hút sự chú ý của quân địch.
Samuel không còn thời gian để tranh cãi. Ông chạy đến bên người lính bị thương. “Nằm yên nào, tôi sẽ giúp bạn!” Ông nói, nhấc chân của người lính lên để kiểm tra vết thương.
“Bác sĩ… tôi không biết mình có thể sống sót không,” người lính thì thào, nước mắt lăn dài trên má.
“Cố gắng giữ bình tĩnh! Hãy nghĩ đến những người ở nhà, họ đang chờ bạn,” Samuel trấn an. “Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để cứu bạn.”
Khi Samuel bắt đầu băng bó vết thương, tiếng súng từ xa ngày càng gần. Một viên đạn bay xẹt qua, gần như chạm vào Samuel. Ông cảm thấy hơi thở của cái chết đang lướt qua, nhưng quyết tâm của ông mạnh mẽ hơn nỗi sợ hãi.
“Cố lên nào, hãy kiên trì!” ông nói, trong khi cố gắng giữ tay không run rẩy. “Chúng ta sẽ thoát khỏi đây!”
James tiếp tục bắn trả, nhưng tình hình đang trở nên nghiêm trọng. Một nhóm lính địch đang tiến gần hơn, và Samuel biết họ không còn nhiều thời gian. “Chúng ta phải di chuyển ngay bây giờ!” ông hét lên với James. “Đưa người này lên, chúng ta sẽ tìm chỗ an toàn hơn!”
“Được rồi!” James đáp, gắng sức kéo người lính bị thương lên vai mình. Samuel nhanh chóng giúp đỡ, và cả ba người bắt đầu lùi lại về phía trạm y tế dã chiến.
Trong khi đó, Anne vẫn ở lại bệnh viện, đang bận rộn với những thương binh khác. Một cơn hoảng loạn lan ra khi một người lính bị bắn vào bụng được đưa vào. “Tôi cần thêm băng gạc!” cô kêu lên, nhấp nhổm giữa dòng người.
“Mau lên! Chúng ta không còn thời gian!” một y tá khác la lên, nhưng Anne không bỏ cuộc. Cô chăm sóc từng thương binh một, mặc cho lòng mình đầy lo lắng.
Khi cô chăm sóc cho người lính, ánh mắt của cô chạm vào mắt anh, thấy sự tuyệt vọng. “Đừng lo lắng. Bạn sẽ ổn thôi,” Anne nói, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho anh.
“Cảm ơn… cô,” người lính thì thào, gương mặt nhợt nhạt.
Quay trở lại chiến trường, Samuel và James đang cố gắng lùi lại nhưng bị ép chặt bởi áp lực từ phía quân địch. Samuel cảm thấy sự lo lắng gia tăng khi tiếng súng vang lên bên tai, và ông nhận ra rằng tình hình đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
“Chúng ta không thể quay lại, chúng ta phải tìm một nơi an toàn hơn!” James nói, giọng đầy hoảng hốt.
“Đúng vậy! Theo tôi!” Samuel dẫn đường, cố gắng tìm một con đường thoát an toàn.
Tuy nhiên, ngay khi họ tiến về phía một lối đi, một loạt đạn nổ vang lên từ phía sau, khiến cả hai người phải ngã xuống. Samuel cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ khi một viên đạn trúng vào cánh tay của mình. “Samuel!” James kêu lên, vội vã kéo ông lên. “Bạn ổn chứ?”
“Cần phải đi… không thể ở lại đây,” Samuel thều thào, cơn đau thấu xương nhưng lòng ông vẫn tràn đầy quyết tâm.
Họ tiếp tục di chuyển, nhưng Samuel cảm thấy sức lực của mình đang cạn kiệt. “James, chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn… ngay lập tức,” ông nói, thở hổn hển.
“Có một căn nhà bỏ hoang gần đây! Chúng ta có thể trú ở đó!” James nói, và cả hai lao về phía căn nhà.
Khi họ vào bên trong, Samuel cảm thấy như trút được gánh nặng. “Được rồi… hãy băng bó vết thương của tôi trước,” ông nói, gượng dậy.
“Không, trước tiên là người lính,” James trả lời, chỉ tay vào người lính mà họ đã cứu. “Hãy chăm sóc cho anh ấy trước.”
Samuel gật đầu, nhận ra rằng đó là quyết định đúng đắn. Họ cùng nhau làm việc, băng bó và chữa trị cho những người cần giúp đỡ nhất.
Một giờ trôi qua, và tình hình bên ngoài vẫn không thay đổi. Samuel cảm thấy lo lắng khi không biết tình hình của Anne ra sao. “Chúng ta cần quay lại,” ông nói, ánh mắt lo lắng. “Tôi phải biết Anne có an toàn không.”
“Chúng ta không thể quay lại ngay bây giờ!” James phản đối. “Mọi thứ đang rất nguy hiểm, và bạn cũng cần được chăm sóc!”
“Tôi không thể để cô ấy một mình!” Samuel kiên quyết. “Chúng ta cần phải hành động!”
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tiếng động từ bên ngoài làm cả hai người im bặt. Tiếng bước chân gần dần, và tiếng nói của lính địch vang lên. Samuel và James nhìn nhau, biết rằng họ không còn thời gian.
“Chúng ta phải trốn!” Samuel nói, và cả hai tìm chỗ ẩn nấp, trong lòng đầy lo âu về tương lai. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và sự sống và cái chết đang ở ngay trước mắt.