Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 4
Chương 4: Hậu quả của Chiến Tranh
Samuel và James nín thở, nín nhịn cả hơi thở trong căn nhà bỏ hoang khi tiếng bước chân ngày càng gần. Họ nhìn nhau, cảm nhận sự căng thẳng bao trùm, như một tấm màn đen kịt che phủ mọi hy vọng. Samuel ngửi thấy mùi khói thuốc súng và mồ hôi, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ không thể tránh khỏi.
“Tôi không biết mình có thể kiên nhẫn nổi không,” James thì thào, gương mặt nhợt nhạt. “Nếu họ tìm thấy chúng ta…”
“Đừng nói vậy!” Samuel ngắt lời, nhưng lòng cũng chùng xuống. Ông biết rằng nếu bị phát hiện, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh chóng. “Chúng ta chỉ cần chờ đợi một chút nữa.”
Tiếng bước chân dừng lại ngay bên ngoài cửa. Samuel nín thở, tay siết chặt vào tay cầm dao phẫu thuật, sẵn sàng cho mọi tình huống. Một giọng nói vang lên, có vẻ như là một sĩ quan. “Kiểm tra xung quanh! Chúng ta phải đảm bảo không còn ai sống sót trong khu vực này!”
Samuel thấy tim mình đập mạnh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Họ đều biết rằng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi.
Sau một hồi lâu tưởng chừng như vô tận, tiếng bước chân dần xa, và Samuel và James thở phào nhẹ nhõm. “Có lẽ chúng ta đã thoát,” James nói, vẫn còn run rẩy.
“Nhưng chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa,” Samuel đáp, gương mặt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải quay lại tìm Anne. Cô ấy có thể đang gặp nguy hiểm.”
“Cô ấy có thể an toàn,” James nói, nhưng trong ánh mắt của anh cũng đầy lo âu. “Tôi cũng muốn giúp cô ấy, nhưng… liệu chúng ta có thể?”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không tìm được cô ấy, tôi sẽ không thể sống với lương tâm,” Samuel đáp, nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.
Khi rời khỏi căn nhà, Samuel cảm thấy như một cơn gió mát lành thổi qua, nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo của cái chết. Họ lần theo con đường cũ, lòng đầy hồi hộp. Mỗi bước đi, họ đều lắng nghe tiếng động xung quanh, lo lắng cho sự an toàn của mình.
Khi gần đến trạm y tế dã chiến, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Samuel cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào tim. Những thương binh nằm la liệt, nhiều người trong số họ đang đau đớn rên rỉ. Ánh mắt họ đầy hy vọng khi thấy Samuel và James, nhưng ngay lập tức lại trở nên mờ mịt khi họ nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
“Anne!” Samuel gọi to, nhưng giọng ông bị lạc giữa những âm thanh của sự hoảng loạn. Ông nhanh chóng chạy đến nơi mà họ đã cùng làm việc trước đây, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Không còn không khí ấm áp của lòng người, mà chỉ có sự đau đớn và mất mát.
Một y tá nhìn thấy Samuel và James, chạy đến. “Bác sĩ! Chúng tôi cần bạn! Nhiều thương binh bị thương nặng và không có đủ người chăm sóc!”
“Anne đâu?” Samuel hỏi gấp gáp, ánh mắt đảo quanh.
“Cô ấy ở bên trong, đang cố gắng cứu một người lính bị thương nặng,” y tá đáp, vẻ mặt đầy lo lắng.
Samuel không còn thời gian để chờ đợi. Ông chạy vào bên trong, lòng đầy nỗi lo âu. Khi vào đến nơi, ông thấy Anne đang quỳ bên cạnh một người lính trẻ, tay cô đầy máu, nhưng vẫn kiên định.
“Samuel!” Anne kêu lên khi thấy ông. “Cuối cùng bạn cũng về! Chúng ta cần giúp đỡ ngay bây giờ!”
Samuel ngay lập tức lao vào, cùng Anne chăm sóc cho người lính. “Hãy giữ vững tinh thần, anh sẽ ổn thôi,” ông nói, cố gắng trấn an.
“Bác sĩ… tôi không thể cử động,” người lính thì thào, mắt nhắm chặt.
“Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể,” Samuel trấn an, nhưng trong lòng ông cũng đang hoang mang. Họ đã cố gắng làm quá nhiều với quá ít.
Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, Samuel quay lại với Anne. “Cô ổn chứ?” ông hỏi, thấy cô vẫn còn run rẩy.
“Có, nhưng mọi thứ thật tồi tệ,” Anne đáp, thở hổn hển. “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Nhiều người đang cần chúng ta, nhưng sức lực của chúng ta đã gần cạn kiệt.”
Samuel cảm thấy nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong lòng. “Tôi biết… nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc. Chúng ta đã cứu sống rất nhiều người rồi, và mỗi người trong số họ đều xứng đáng có một cơ hội.”
“Nhưng nếu chúng ta không có đủ thuốc men và dụng cụ, chúng ta sẽ không thể cứu ai nữa,” Anne nhấn mạnh.
Samuel gật đầu, biết rằng họ cần tìm một giải pháp. “Có thể… có thể chúng ta có thể liên hệ với quân đội và yêu cầu thêm sự hỗ trợ. Chúng ta phải làm gì đó.”
“Nhưng chúng ta không thể rời khỏi đây. Quân địch đang gần hơn,” Anne nói, giọng đầy lo âu.
“Chúng ta phải mạo hiểm,” Samuel quyết định, ánh mắt kiên quyết. “Chúng ta sẽ không để những người lính phải chịu đựng thêm nữa.”
Khi ánh sáng bắt đầu tắt dần, Samuel và Anne quyết định lập kế hoạch. Họ cần tìm một cách an toàn để liên lạc với quân đội mà không gây nguy hiểm cho chính mình. Họ cùng nhau thảo luận về các phương án, khi nghe thấy tiếng súng từ xa vẫn vang vọng.
“Chúng ta có thể cử một người đến khu trại gần nhất, nơi có thể có thêm hỗ trợ,” Samuel đề nghị. “Tôi có thể đi, hoặc… bạn cũng có thể.”
“Không, bạn đã bị thương. Bạn cần nghỉ ngơi,” Anne kiên quyết.
“Tôi không thể ngồi yên khi biết có người cần sự giúp đỡ. Chúng ta phải cứu lấy những người lính đang đau đớn này,” Samuel đáp, cảm thấy trách nhiệm đè nặng.
Cuối cùng, họ quyết định cử James, người đã chứng tỏ được khả năng và sự dũng cảm của mình. Samuel và Anne hướng dẫn James về các điểm quan trọng, trước khi anh lên đường.
“Chúng tôi sẽ chờ bạn trở lại,” Samuel nói, ánh mắt đầy lo lắng.
“Yên tâm! Tôi sẽ trở lại nhanh nhất có thể,” James hứa, rồi vội vã ra ngoài.
Trong khi James đi, Samuel và Anne tiếp tục chăm sóc cho những thương binh còn lại. Cảm giác căng thẳng không thể tránh khỏi khi họ nhìn ra bên ngoài, lo lắng cho sự an toàn của James và cho những gì sắp tới.
Khi đêm dần buông xuống, tiếng súng vẫn vang vọng, và Samuel cảm thấy sự mệt mỏi bắt đầu ập đến. Ông nhìn vào mắt Anne, thấy sự quyết tâm và lòng dũng cảm trong cô.
“Chúng ta sẽ vượt qua điều này, đúng không?” Anne hỏi, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng.
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” Samuel trả lời, lòng tràn đầy quyết tâm. “Bởi vì chúng ta không chỉ chiến đấu cho chính mình, mà còn vì những người lính đang chờ đợi chúng ta.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người tiếp tục công việc của mình, chăm sóc cho những thương binh, với lòng tin rằng hy vọng và tình người sẽ luôn dẫn đường cho họ trong những thời khắc khó khăn nhất.