Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 5
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Thời gian trôi chậm chạp như một cơn ác mộng. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn nến trong trạm y tế dã chiến không đủ để xua tan đi sự lo lắng trong lòng Samuel và Anne. Họ chăm sóc cho những thương binh, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cầu nguyện cho sự trở về an toàn của James.
“Bác sĩ, có thêm một người lính bị thương!” một y tá hốt hoảng kêu lên khi cửa mở ra. Hai người lính khác khiêng một đồng đội bị thương nặng vào. Trên mặt người lính đó, máu đã ngấm đỏ cả áo.
“Để tôi xem nào!” Samuel nói, nhanh chóng chạy đến. “Hãy giữ anh ấy nằm yên!”
Khi xem xét vết thương, Samuel nhận thấy tình hình nghiêm trọng. “Vết thương ở bụng! Chúng ta cần băng bó ngay và chuẩn bị phẫu thuật,” ông ra lệnh, lòng rối bời.
Trong khi Samuel làm việc, Anne đứng bên cạnh, giúp đỡ hết sức. “Tôi không thể tin rằng cuộc chiến lại tàn khốc đến như vậy,” cô thở dài, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải tiếp tục chiến đấu,” Samuel nói, tay không ngừng di chuyển. “Mỗi người mà chúng ta cứu sống đều có thể mang lại hy vọng cho những người khác.”
Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, Samuel và Anne có một chút thời gian để thở. “Chúng ta đã làm hết sức mình,” Anne nói, mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười. “Mong rằng James sẽ trở lại sớm.”
Samuel gật đầu, nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng. “Tôi chỉ hy vọng rằng anh ấy không gặp rắc rối.”
Bất ngờ, cửa lại mở ra và một bóng người bước vào, với dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi và bụi bẩn. Samuel nhìn lên và nhận ra đó là James.
“James!” Anne kêu lên, chạy đến ôm chầm lấy anh. “Bạn đã trở lại!”
“Chúng ta có tin tốt!” James thở hổn hển, nhưng nụ cười trên môi anh lại bị dập tắt bởi vẻ nghiêm trọng trong giọng nói. “Quân đội đã gửi thêm viện trợ, nhưng… chúng ta phải hành động nhanh chóng. Quân địch đang tiến đến gần hơn.”
Samuel nhìn vào mắt James, thấy sự quyết tâm và mệt mỏi. “Chúng ta cần chuẩn bị ngay bây giờ. Anne, hãy kiểm tra lại số thuốc men và dụng cụ y tế. Chúng ta cần phải sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.”
“Vâng, bác sĩ!” Anne trả lời, ánh mắt đầy sức mạnh.
Trong khi Anne nhanh chóng kiểm tra số lượng thuốc men, James lôi ra một bức thư từ quân đội. “Họ đã gửi một số bác sĩ và y tá đến giúp đỡ. Họ sẽ đến vào sáng mai,” James thông báo, nhưng giọng anh vẫn đầy căng thẳng.
“Đó là tin tốt, nhưng tại sao quân địch lại tiến đến nhanh như vậy?” Samuel hỏi, không thể giấu được lo lắng.
“Có vẻ như họ đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn,” James đáp, trán nhăn lại. “Chúng ta cần phải sẵn sàng ứng phó.”
“Chúng ta phải tìm cách bảo vệ trạm y tế này,” Samuel quyết định. “Hãy kêu gọi những người lính còn lại và chuẩn bị cho phòng thủ. Chúng ta không thể để họ dễ dàng chiếm lấy nơi này.”
“Đúng vậy!” Anne nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta đã cứu sống quá nhiều người để có thể dễ dàng từ bỏ.”
Samuel gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Họ bắt đầu phân công nhiệm vụ, tổ chức lực lượng và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Khi đêm dần buông xuống, không khí trở nên tĩnh lặng. Samuel đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời tối sầm, những đám mây đen kéo đến như một điềm báo cho sự tàn khốc. Ông biết rằng một trận chiến sắp xảy ra, và không ai có thể đoán được điều gì sẽ đến.
“Samuel,” Anne gọi, bước đến bên cạnh ông. “Bạn có nghĩ rằng chúng ta có thể vượt qua được không?”
“Chúng ta phải tin vào điều đó,” Samuel trả lời, giọng kiên định. “Nếu chúng ta không chiến đấu, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ trở nên vô nghĩa.”
Anne gật đầu, nhưng Samuel có thể thấy rằng cô đang lo lắng. “Đừng lo lắng, Anne. Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đựng thêm nữa. Chúng ta sẽ chiến đấu cho những người lính đang chờ đợi chúng ta.”
“Đúng vậy,” Anne nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Đêm trôi qua trong sự chuẩn bị căng thẳng. Samuel và Anne cùng với James và những người lính khác đã bố trí hàng rào và canh gác xung quanh trạm y tế. Họ chờ đợi, lòng đầy hồi hộp và lo âu.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu chiếu rọi, không khí trở nên nặng nề. “Hãy chuẩn bị!” James hô lớn. “Chúng ta phải sẵn sàng!”
Samuel cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây sẽ là một ngày khó khăn, nhưng ông biết rằng họ không thể lùi bước. Họ sẽ đứng vững, chiến đấu vì những gì mà họ tin tưởng.
“Chúng ta đã sẵn sàng chưa?” Samuel hỏi, nhìn vào mắt từng người lính.
“Sẵn sàng!” mọi người đồng thanh trả lời.
Cuộc chiến đã đến gần, và Samuel biết rằng họ sẽ phải đối mặt với những thử thách khó khăn. Nhưng một điều ông biết rõ hơn hết là: bất kể điều gì xảy ra, họ sẽ không bao giờ đơn độc. Họ sẽ chiến đấu bên nhau, như những người hùng thực sự, vì lý tưởng tự do mà họ đã chờ đợi từ lâu.