Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 6
Chương 6: Thử Thách Tinh Thần
Ánh sáng mặt trời le lói, chiếu qua những tán cây, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh trên mặt đất. Nhưng không khí tràn ngập sự căng thẳng, như một chiếc dây đàn bị kéo căng đến cực điểm. Samuel, Anne, James và những người lính khác đứng sẵn sàng, lòng đầy hồi hộp. Họ biết rằng cuộc chiến đang đến gần, và họ phải chuẩn bị cho mọi tình huống.
“Mọi người, hãy chú ý!” James hô lớn, đứng ở vị trí chỉ huy. “Chúng ta không biết quân địch sẽ tấn công từ đâu, nhưng hãy giữ vững tinh thần. Chúng ta sẽ bảo vệ trạm y tế này cho đến khi có viện trợ.”
Samuel cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên, nhưng ông biết rằng bản thân phải thể hiện sự mạnh mẽ để tiếp thêm sức mạnh cho mọi người. “Chúng ta đã chuẩn bị tốt nhất có thể. Nếu chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào,” ông nói, cố gắng giữ vững tinh thần cho tất cả.
Anne gật đầu, nhưng Samuel có thể thấy ánh mắt cô vẫn lo lắng. “Samuel,” cô nói khẽ, “nếu có điều gì xảy ra, nếu chúng ta không thể giữ vững được…”
“Đừng nói như vậy, Anne. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” Samuel đáp, lòng tràn đầy quyết tâm. “Hãy nhớ rằng chúng ta đang chiến đấu vì những người lính, vì sự sống của họ.”
Khi tiếng súng nổ vang lên từ xa, mọi người đều im lặng, nghe ngóng. Samuel cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. “Họ đã đến,” James nói, ánh mắt dán chặt vào khoảng không trước mặt. “Chuẩn bị sẵn sàng!”
Samuel đứng bên cạnh James, tay cầm chắc con dao phẫu thuật. Ông cảm thấy hơi thở của cái chết đang rình rập. Tiếng súng vẫn vang lên, và không khí trở nên nặng nề.
“Chúng ta không được lùi bước,” James tiếp tục, cố gắng truyền thêm sức mạnh. “Bất kỳ ai trong số các bạn đều là một phần của đội ngũ này.”
Từng giây phút trôi qua như một cơn ác mộng. Samuel và Anne đứng cạnh nhau, tay siết chặt, trong khi những người lính khác sẵn sàng chờ đợi.
Cuối cùng, âm thanh của tiếng súng trở nên gần hơn. Samuel cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng như một con sóng cuộn lên. “Họ đến rồi!” ông kêu lên. “Chúng ta phải đứng vững!”
Từng bước chân nặng nề của quân địch tiến lại gần, và Samuel có thể thấy bóng dáng của họ qua làn khói thuốc súng. “Bắt đầu!” James hô lớn, và mọi người bắt đầu bắn.
Tiếng súng nổ vang lên như một cơn bão, nhưng lòng họ không cho phép sự sợ hãi lấn át. Samuel cố gắng nhắm chính xác vào những kẻ thù đang tiến tới. Ông cảm thấy một sự mãnh liệt chảy trong huyết quản, một sự quyết tâm không thể lay chuyển.
“Bắn đi! Đừng để họ chiếm lấy vị trí này!” James chỉ huy, và mọi người đều làm theo.
Giữa khói bụi và tiếng súng, Samuel không còn nhận ra đâu là kẻ thù, đâu là đồng đội. Ông chỉ tập trung vào việc bảo vệ những người lính xung quanh mình. Một người lính bên cạnh ông bị thương và ngã xuống, khiến Samuel cảm thấy như trái tim mình bị đâm thủng.
“Giúp tôi!” người lính đó kêu lên, tay ôm chặt lấy vết thương.
Samuel lao đến, nhưng không thể làm gì nhiều giữa vòng vây. “Giữ vững nhé! Tôi sẽ trở lại!” ông hứa, lòng đầy nỗi đau.
“Bác sĩ! Họ đến!” một người lính khác kêu lên, và Samuel nhận ra rằng quân địch đã tiến gần đến trạm y tế.
Samuel vội vàng quay lại, thấy Anne đang bận rộn chăm sóc cho một thương binh khác. “Anne! Cô ổn chứ?” ông hỏi, lòng đầy lo lắng.
“Tôi không sao!” cô đáp, giọng kiên quyết. “Nhưng chúng ta cần phải giúp những người khác!”
Samuel nhìn xung quanh, thấy mọi người đang chiến đấu với tất cả sức lực. Nhưng giữa sự hỗn loạn, ông cũng nhận thấy nhiều người đã ngã xuống, và nỗi tuyệt vọng đang lan tỏa.
“Chúng ta không thể lùi bước!” Samuel kêu lên. “Đứng lên! Đừng để nỗi sợ hãi chi phối!”
“Chúng ta không thể chống cự lâu hơn nữa!” một người lính thét lên, nhưng Samuel không thể để điều đó xảy ra.
“Tôi đã cứu sống quá nhiều người để có thể bỏ cuộc!” ông nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu!”
Trong khi cuộc chiến diễn ra, Samuel cảm thấy mệt mỏi dần. Mồ hôi ướt đẫm người, và ông không thể nhớ nổi mình đã bắn bao nhiêu viên đạn. Nhưng không có thời gian để nghĩ về điều đó. Mỗi giây trôi qua, ông đều thấy sự mất mát và đau thương xung quanh mình.
“Cố lên! Không bỏ cuộc!” Anne động viên, chạy đến bên cạnh Samuel. “Chúng ta có thể làm được!”
Samuel cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của Anne. Ông nhìn vào mắt cô, thấy ánh sáng của lòng dũng cảm. “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” ông nói, lòng đầy quyết tâm.
Cuối cùng, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu lặn, quân địch bắt đầu rút lui. Samuel cảm thấy như một cơn gió nhẹ đã thổi qua lòng mình. “Chúng ta đã làm được!” ông thốt lên.
Nhưng ngay khi cảm giác chiến thắng tràn ngập, Samuel lại nhìn thấy những thương binh nằm la liệt xung quanh. Nỗi đau và sự mất mát không thể biến mất trong khoảnh khắc.
“Chúng ta cần giúp đỡ họ,” Anne nói, giọng cô lộ rõ sự mệt mỏi. “Đừng để họ một mình.”
Samuel gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để ai phải chịu đựng thêm nữa. Hãy bắt đầu ngay bây giờ!”
Với sự giúp đỡ của những người lính còn lại, họ bắt đầu chăm sóc cho những thương binh. Dưới ánh sáng mờ mịt của buổi hoàng hôn, Samuel nhận ra rằng cuộc chiến không chỉ diễn ra bên ngoài, mà còn trong chính trái tim của họ. Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì lý tưởng tự do, mà còn vì nhau, vì những người đã hy sinh.