Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 7
Chương 7: Sự Hy Sinh
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm bầu trời thành những mảng đỏ rực. Samuel và Anne cùng những người lính còn lại bận rộn chăm sóc cho những thương binh, nhưng trong lòng họ vẫn nặng trĩu với nỗi lo âu về những gì đã xảy ra trong cuộc chiến vừa qua. Những người lính trẻ, những người mà họ đã cố gắng cứu sống, giờ đây nằm bất động, mắt nhắm chặt.
“Samuel, chúng ta cần băng bó cho người này ngay!” một y tá kêu lên, chỉ vào một người lính trẻ tuổi nằm gần đó, gương mặt đã tái xanh vì mất máu.
“Đưa tôi một cái băng gạc!” Samuel đáp, không ngừng làm việc. Ông quỳ bên cạnh người lính, lòng đầy đau đớn khi nhìn thấy tình trạng của anh ta. “Hãy bình tĩnh, tôi sẽ giúp bạn.”
“Cảm ơn… bác sĩ,” người lính thì thào, mắt nhắm chặt.
“Không sao đâu. Bạn sẽ ổn thôi,” Samuel trấn an, cố gắng giữ giọng mình vững vàng mặc dù nỗi sợ hãi đang tràn ngập. Ông làm việc không ngừng nghỉ, nhưng những vết thương quá nghiêm trọng khiến ông cảm thấy bất lực.
Trong khi Samuel chăm sóc cho thương binh, Anne chạy qua những người lính khác. “Chúng ta cần phải truyền dịch cho những người mất nhiều máu!” cô kêu lên, lòng đầy lo lắng.
“Mau lên, tôi sẽ giúp bạn!” một người lính khác nói, và họ cùng nhau làm việc. Mỗi giây phút trôi qua đều quý giá, nhưng thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ hết.
Samuel tiếp tục làm việc bên cạnh người lính, cố gắng thực hiện mọi biện pháp có thể. Khi cuối cùng ông kết thúc, nhìn lên thì thấy Anne đang đứng bên cạnh một người lính khác.
“Samuel, anh ấy đã chết,” Anne nói, nước mắt lăn dài trên má. “Tôi không thể làm gì hơn.”
Samuel cảm thấy như trái tim mình bị xé ra. “Không…” ông thì thào, không dám tin vào những gì vừa nghe. “Chúng ta đã cố gắng hết sức.”
“Nhưng có quá nhiều người đã hy sinh,” Anne nói, giọng cô nghẹn lại. “Tôi cảm thấy như mình không thể chịu đựng thêm nữa.”
Samuel đặt tay lên vai cô, cảm nhận được nỗi đau của cô. “Chúng ta phải tiếp tục. Chúng ta không thể để những người đã mất phải chịu đựng thêm. Họ đã hy sinh vì lý tưởng của chúng ta.”
“Nhưng tôi cảm thấy vô dụng!” Anne thốt lên, nước mắt vẫn rơi. “Chúng ta đã không đủ sức để cứu họ!”
“Cô không vô dụng. Chính những hành động của chúng ta, dù nhỏ, cũng có thể mang lại hi vọng cho những người còn lại,” Samuel nói, giọng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta phải chiến đấu cho họ, cho những người đang cần chúng ta.”
Sau khi chăm sóc cho những thương binh còn lại, Samuel và Anne quyết định tổ chức một buổi cầu nguyện cho những người đã hy sinh. Họ cùng nhau đứng bên ngoài, dưới bầu trời đã tối, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến trong tay họ.
“Chúng ta hãy cầu nguyện cho những linh hồn đã ra đi,” Samuel nói, giọng trầm lắng. “Họ đã dũng cảm đứng lên vì lý tưởng tự do, và chúng ta sẽ không bao giờ quên họ.”
Mọi người đứng xung quanh, lòng đầy trang nghiêm. Anne cầm tay Samuel, và họ cùng nhau cầu nguyện cho những người lính đã hy sinh, cho những người vẫn còn sống, và cho hy vọng một ngày mai tươi sáng hơn.
“Xin hãy giúp chúng tôi có đủ sức mạnh để tiếp tục,” Samuel nói, và mọi người cùng lặp lại. “Để chúng tôi có thể làm tất cả những gì có thể cho những người còn sống.”
Sau buổi cầu nguyện, tinh thần của mọi người dường như được nâng lên một chút. Họ quay lại trạm y tế, quyết tâm tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, Samuel biết rằng tình hình vẫn còn rất căng thẳng. Họ cần chuẩn bị cho bất kỳ cuộc tấn công nào tiếp theo.
“James, chúng ta cần lên kế hoạch phòng thủ cho đêm nay,” Samuel nói, nghiêm túc. “Chúng ta không thể để quân địch dễ dàng tấn công.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cần có đủ người canh gác,” James đáp, ánh mắt vẫn lo lắng. “Mọi người đều rất mệt mỏi.”
“Chúng ta sẽ thay phiên nhau. Hãy chia nhau ra, những ai mệt mỏi hãy nghỉ ngơi,” Samuel quyết định. “Tôi sẽ canh gác đầu tiên.”
“Samuel, không cần phải…,” Anne bắt đầu nói, nhưng Samuel đã ngắt lời.
“Tôi đã trải qua nhiều trận chiến. Tôi có thể làm điều này,” ông khẳng định.
Khi màn đêm buông xuống, Samuel bước ra ngoài, tay cầm chắc cây súng. Ông đứng bên cạnh những cây cối, mắt không ngừng quan sát mọi hướng. Trong lòng, ông suy nghĩ về những gì đã xảy ra và về những người đã hy sinh.
“Cậu vẫn ổn chứ, bác sĩ?” một người lính hỏi, bước đến gần Samuel.
“Cảm ơn. Tôi vẫn ổn,” Samuel đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Cậu hãy nghỉ ngơi đi.”
Người lính gật đầu, nhưng Samuel có thể thấy sự lo lắng trên gương mặt cậu ta. Ông thở dài, lòng trĩu nặng với trách nhiệm nặng nề.
Trong khi canh gác, Samuel không thể ngừng nghĩ về Anne. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều, và ông không biết liệu mình có thể bảo vệ cô trong những tình huống khắc nghiệt này. Ông tự hứa với bản thân rằng sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ những người xung quanh, nhất là Anne.
Khi đêm dần khuya, Samuel thấy tiếng động lạ từ xa. Ông giật mình, cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa trong không khí. “Có ai đó không?” ông hỏi, cố gắng nghe ngóng.
“Không có gì đâu,” một người lính bên cạnh nói. “Có thể chỉ là tiếng động của động vật.”
Samuel vẫn không yên lòng, tiếp tục theo dõi. Cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng, như một cơn bão đang âm thầm kéo đến. Ông biết rằng họ không thể lơ là.
Bất ngờ, tiếng súng nổ vang lên từ xa, khiến mọi người bừng tỉnh. “Chuẩn bị! Họ đến!” James kêu lên, và tất cả đều lập tức sẵn sàng.
Samuel cảm thấy như thời gian dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Một cơn sóng dữ dội lại ập đến, nhưng lòng ông đã sẵn sàng. Ông sẽ không để sự hy sinh của những người lính trước đó trở nên vô nghĩa. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và ông sẽ tiếp tục chiến đấu vì những người đã hy sinh và cho những người còn sống.