Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 8
Chương 8: Khủng Hoảng Tâm Lý
Màn đêm kéo dài như một cơn ác mộng, và không khí xung quanh tràn ngập sự căng thẳng. Samuel, cùng với những người lính, đã sẵn sàng cho cuộc tấn công bất ngờ từ quân địch. Tiếng súng vang vọng, tiếng nổ của đạn pháo và những tiếng hét vọng lại từ xa khiến lòng họ thêm lo âu.
“Đừng bắn khi chưa thấy kẻ địch!” James ra lệnh, giữ cho mọi người giữ bình tĩnh. Samuel cảm thấy nỗi lo sợ dâng lên, nhưng ông biết rằng sự bình tĩnh là cần thiết trong tình huống này.
“Tôi không thể chịu đựng thêm nữa,” một người lính gần đó thì thào, tay run rẩy. “Chúng ta đã mất quá nhiều người.”
Samuel quay lại, nhìn thẳng vào mắt người lính. “Chúng ta đã làm được rất nhiều điều, và chúng ta sẽ không từ bỏ. Mỗi người trong chúng ta đều có thể tạo ra sự khác biệt. Hãy nhớ rằng lý tưởng của chúng ta lớn hơn bất kỳ cuộc chiến nào.”
Người lính gật đầu, nhưng sự sợ hãi vẫn hiện rõ trên gương mặt cậu. Samuel thấu hiểu nỗi lòng của cậu. Cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu, và những vết thương không chỉ nằm ở thể xác mà còn ở tâm hồn.
Khi những tiếng súng càng lúc càng gần, Samuel bắt đầu cảm thấy áp lực. Ông đứng trên một bức tường thấp, cố gắng quan sát mọi hướng, nhưng tâm trí lại quay cuồng với hình ảnh của những người đã hy sinh. Ông tự hỏi, liệu mình có đủ sức mạnh để tiếp tục, hay mình sẽ giống như họ, trở thành một cái tên trong danh sách những người đã ngã xuống.
“Samuel!” Anne gọi từ phía sau, giọng cô đầy lo lắng. “Bạn ổn chứ?”
Samuel quay lại, nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt cô. “Tôi vẫn ổn,” ông nói, nhưng ngay cả chính ông cũng không tin vào điều đó.
“Chúng ta cần phải nghĩ đến kế hoạch phản công,” Anne đề xuất, ánh mắt kiên quyết. “Nếu không, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
“Bạn nói đúng. Nhưng… tôi không biết mình có thể tiếp tục chiến đấu được bao lâu nữa,” Samuel thừa nhận, tiếng nói đã yếu dần.
“Samuel, hãy nhớ lý do chúng ta ở đây. Chúng ta đang chiến đấu cho tự do, cho những người đã hy sinh. Chúng ta không thể để họ chết vô ích,” Anne khẳng định, nắm chặt tay ông.
Samuel cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lời nói của Anne như một cú đánh vào tâm trí ông, và ông biết rằng mình cần phải đứng dậy, cần phải kiên cường hơn.
“Cảm ơn bạn, Anne,” ông nói, lòng cảm kích. “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để tiếp tục.”
Khi ánh sáng bắt đầu ló dạng, tiếng súng từ phía quân địch ngày càng gần. Samuel tập trung vào nhiệm vụ của mình, nhưng lòng ông không thể ngừng lo lắng. Họ cần một chiến lược, một cách để đánh bại kẻ thù.
“Chúng ta phải tìm cách đánh lạc hướng quân địch,” James đề xuất. “Nếu chúng ta có thể tạo ra một cú sốc, có thể họ sẽ rút lui.”
“Có thể chúng ta có thể sử dụng những chất nổ còn lại để tạo ra một tiếng nổ lớn,” một người lính khác gợi ý.
Samuel gật đầu. “Đó là một ý tưởng hay. Nhưng chúng ta cần phải làm điều này một cách an toàn.”
“Một nhóm sẽ đi trước, tạo ra tiếng nổ, trong khi những người còn lại sẽ ở lại bảo vệ trạm y tế,” James nói. “Chúng ta cần sự phối hợp tốt.”
Samuel nhìn vào từng người lính, thấy sự kiên quyết trong ánh mắt họ. Ông cảm nhận được sức mạnh từ lòng can đảm của họ, nhưng bên trong lại dấy lên nỗi lo âu. “Nếu có chuyện gì xảy ra với các bạn…,” ông bắt đầu, nhưng James đã ngắt lời.
“Chúng tôi sẽ ổn. Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau. Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai bị bỏ lại,” James nói, quyết tâm lấp đầy lòng Samuel.
Trong khoảnh khắc chuẩn bị, Samuel cảm thấy sự nặng nề trong lòng. Ông nhìn vào mắt Anne, thấy sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. “Hãy cẩn thận,” ông nói, lo lắng cho sự an toàn của cô. “Bạn là một phần quan trọng của nhóm này.”
“Bạn cũng vậy, Samuel. Chúng ta sẽ quay lại với nhau,” Anne trấn an, nhưng Samuel biết rằng trong lòng cô cũng đầy bất an.
Khi mọi người bắt đầu di chuyển, Samuel cảm thấy như từng bước chân đều nặng trĩu. Ông đứng lại, nhìn theo họ cho đến khi họ biến mất trong bóng tối. Lòng ông chộn rộn với cảm giác sợ hãi và lo âu.
Thời gian trôi qua chậm chạp, và Samuel cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng. Ông lo lắng về việc nếu có gì xảy ra với James, với Anne, với những người lính. Mỗi tiếng động từ xa khiến ông không thể yên tâm.
Khi tiếng nổ vang lên từ xa, Samuel cảm thấy như trái tim mình nhảy lên. “Đó là tiếng nổ!” ông thầm nghĩ, lòng tràn đầy hy vọng. Nhưng ngay sau đó, ông nghe thấy tiếng la hét và tiếng súng nổ. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” ông tự hỏi, cảm giác bất an dâng trào.
Samuel nhanh chóng chạy đến chỗ các đồng đội. Khi ông đến nơi, thấy cảnh tượng hỗn loạn, ánh sáng lóe lên từ những tiếng nổ, và khói bay lên mù mịt. “James! Anne!” ông gọi lớn, nhưng không có ai trả lời.
Ông cảm thấy lòng mình quặn thắt. Cảnh tượng trước mắt khiến ông không thể tin vào những gì đang xảy ra. Hình ảnh của những người lính ngã xuống, những gương mặt bất động, khiến lòng ông nặng trĩu.
“Samuel!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Anne, nhưng gương mặt cô đầy bụi bẩn và lo âu. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ! Quân địch đang tiến gần!”
“James đâu?” Samuel hỏi, lo lắng.
“Anh ấy ở phía trước! Anh ấy bị thương!” Anne thốt lên, đôi mắt cô đầy nước mắt. “Chúng ta cần giúp anh ấy!”
Samuel cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ. Ông không thể để James phải chịu đựng thêm nữa. “Đi nào!” ông kêu lên, chạy theo Anne, lòng đầy quyết tâm và sợ hãi.
Khi họ đến nơi, thấy James đang nằm trên đất, mặt tái nhợt, với một vết thương nghiêm trọng ở cánh tay. “James!” Samuel kêu lên, vội vàng chạy đến.
“Bác sĩ… tôi không thể cử động,” James nói, giọng yếu ớt.
“Đừng lo! Tôi sẽ giúp bạn,” Samuel trấn an, nhưng trong lòng ông cũng đang hoang mang. Ông cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng, và lòng ông như bị xé toạc.
“Chúng ta cần phải băng bó cho anh ấy ngay,” Anne nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Samuel gật đầu, bắt đầu làm việc nhanh chóng. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, nhưng ông không thể để sự mệt mỏi khiến mình chùn bước. Mỗi giây đều quý giá, và ông biết rằng họ phải chiến đấu cho sự sống của James.
“Cố lên, bạn sẽ ổn thôi,” Samuel nói, trong khi tay làm việc không ngừng.
Anne bên cạnh, cố gắng trấn an James, nhưng mọi thứ dường như đang vỡ vụn. Samuel nhận ra rằng, cuộc chiến không chỉ là cuộc chiến bên ngoài, mà còn là cuộc chiến trong lòng mỗi người. Họ đã chịu đựng quá nhiều, và không ai biết điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” Samuel thầm hứa với chính mình, khi chăm sóc cho James, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, vì những người đã hy sinh, và cho những người vẫn còn sống.”