Cuộc Chiến Của Lương Y - Chương 9
Chương 9: Một Đổi Thay
Khi ánh sáng của ngày mới ló dạng, Samuel cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài. Cảm giác nặng nề trong lòng vẫn chưa tan biến, nhưng sự sống còn của James đang khiến ông phải tiếp tục. Sau khi băng bó cho vết thương của James, Samuel và Anne đã tạo thành một đội ngũ chăm sóc y tế tạm thời, cùng với những người lính còn lại.
“Cảm ơn, Samuel. Tôi không biết mình đã làm gì nếu không có các bạn,” James thì thào, lòng đầy biết ơn, nhưng vẫn yếu ớt.
“Đừng lo lắng, bạn sẽ hồi phục nhanh thôi,” Samuel trấn an, dù ông cũng không chắc chắn lắm. “Chúng ta đã vượt qua nhiều điều tồi tệ hơn thế này.”
Anne ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn rực sáng mặc dù mệt mỏi. “Chúng ta cần phải nghĩ đến bước tiếp theo. Mặc dù chúng ta đã ngăn chặn quân địch tạm thời, nhưng họ sẽ quay trở lại.”
Samuel gật đầu, cảm nhận được nỗi lo lắng của cô. “Chúng ta cần một kế hoạch. Nếu họ tấn công trở lại, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ trạm y tế và những thương binh.”
“Có thể chúng ta nên tìm kiếm viện trợ từ quân đội,” Anne đề xuất. “Tìm một người có thể liên lạc với họ.”
“Tôi sẽ đi tìm,” James nói, cố gắng đứng dậy, nhưng Samuel và Anne nhanh chóng ngăn lại.
“Không, James! Bạn cần nghỉ ngơi. Hãy để chúng tôi lo việc này,” Samuel kiên quyết.
“Nhưng tôi không thể ngồi đây và chờ đợi! Tôi sẽ không để các bạn một mình,” James phản kháng.
“Chúng ta cần giữ sức cho những người bị thương,” Samuel nói. “Hãy để tôi và Anne đi. Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với quân đội.”
Sau khi thống nhất, Samuel và Anne lên đường. Họ di chuyển cẩn thận qua những con đường nhỏ hẹp, lòng đầy lo lắng về tình hình bên ngoài. Không khí xung quanh vẫn nặng nề, nhưng lòng họ tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng thời gian đang cạn kiệt, và mọi thứ đang chờ đợi họ.
“Samuel, bạn có nghĩ rằng chúng ta có thể thực sự tìm thấy viện trợ?” Anne hỏi, giọng cô hơi lo âu.
“Chúng ta phải tin rằng có thể,” Samuel đáp, tay siết chặt. “Nếu không có gì khác, chúng ta cần phải làm mọi thứ có thể để cứu những người còn lại.”
“Hãy nhớ rằng không phải tất cả đều vô vọng. Mỗi hành động của chúng ta đều có thể tạo ra sự khác biệt,” Anne nói, ánh mắt rực sáng.
Samuel cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của cô. Ông biết rằng không chỉ bản thân ông mà cả Anne cũng đang phải chịu đựng quá nhiều áp lực. “Cảm ơn bạn đã luôn bên cạnh tôi,” ông nói, lòng đầy biết ơn.
Khi họ đến khu trại quân đội, Samuel cảm thấy hồi hộp. Họ đã từng gửi quân tiếp viện, nhưng bây giờ không rõ tình hình như thế nào. “Hy vọng là họ vẫn còn ở đây,” Samuel nói, khi họ tiến gần đến cổng.
Hai người lính gác ngăn họ lại. “Xin lỗi, không ai được vào mà không có lệnh,” một trong số họ nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chúng tôi là bác sĩ. Chúng tôi cần giúp đỡ! Ở trạm y tế của chúng tôi có rất nhiều thương binh, và chúng tôi không thể tự mình xử lý,” Anne kêu lên, lòng đầy lo lắng.
“Chúng tôi không thể cho phép bất kỳ ai vào mà không có chỉ thị,” người lính gác lặp lại, nhưng Samuel không thể chờ đợi thêm.
“Xin hãy lắng nghe! Chúng tôi cần viện trợ ngay lập tức! Nhiều người đang đau đớn, và chúng tôi không có đủ thuốc men!” Samuel nói, giọng ông tràn đầy nỗi tuyệt vọng.
Người lính gác nhìn nhau, rồi ra hiệu cho một người bên trong trại. Một sĩ quan bước ra, gương mặt đầy nghiêm nghị. “Cái gì đang xảy ra?”
“Chúng tôi cần giúp đỡ! Ở trạm y tế của chúng tôi có quá nhiều thương binh,” Anne giải thích nhanh chóng. “Nếu không có ai đến giúp, họ sẽ không sống nổi.”
“Chúng tôi đã nhận được tin về các bạn. Nhưng quân địch đang hoạt động mạnh mẽ trong khu vực này. Chúng tôi không thể mạo hiểm để gửi thêm quân,” sĩ quan đáp.
Samuel cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. “Nếu các bạn không giúp đỡ, chúng tôi sẽ không thể cứu sống những người còn lại. Hãy cho chúng tôi một cơ hội.”
Sĩ quan suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Tôi sẽ cử một nhóm đến giúp các bạn. Nhưng các bạn cũng phải giúp chúng tôi bảo vệ trại này.”
“Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết!” Samuel nói, lòng dâng lên hy vọng.
“Hãy trở về và chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra. Chúng tôi sẽ có mặt trong thời gian sớm nhất,” sĩ quan hứa hẹn.
Samuel và Anne nhanh chóng quay trở lại trạm y tế, lòng đầy quyết tâm. Họ không chỉ cứu sống những người lính, mà còn cho thấy rằng sự đoàn kết có thể vượt qua mọi thử thách.
Khi họ trở về, Samuel nhìn thấy James đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây, vẻ mặt đầy lo lắng. “Các bạn đã tìm được viện trợ chưa?” anh hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Có! Sẽ có một nhóm đến giúp chúng ta trong thời gian sớm nhất,” Samuel thông báo, cảm thấy như một gánh nặng vừa được gỡ bỏ.
“Thật tuyệt!” James thốt lên, nhưng Samuel thấy ánh mắt anh vẫn còn đầy lo âu.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo,” Anne nói. “Quân địch có thể sẽ không để chúng ta yên.”
Samuel gật đầu, biết rằng họ vẫn còn nhiều việc phải làm. “Chúng ta sẽ cần lên kế hoạch cho sự phòng thủ và đảm bảo mọi người đều sẵn sàng.”
Khi màn đêm buông xuống một lần nữa, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Samuel, Anne, James và các người lính còn lại đã tập trung lại, lên kế hoạch cho những gì sắp diễn ra. Họ chia nhau ra làm từng nhóm để bảo vệ các khu vực khác nhau của trạm y tế.
“Chúng ta phải giữ cho mọi người an toàn,” Samuel nói, nhìn vào từng khuôn mặt tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đựng thêm.”
“Mọi người đã hy sinh vì tự do, và chúng ta không thể để nỗ lực của họ trở nên vô nghĩa,” James nói, giọng đầy kiên quyết.
Dưới ánh sáng lờ mờ, cả nhóm đã sẵn sàng cho những gì sắp tới. Họ không chỉ chiến đấu vì chính mình, mà còn vì những người đã hy sinh và vì tương lai mà họ đang hướng đến. Samuel cảm thấy một niềm tin mạnh mẽ trong lòng, rằng họ sẽ vượt qua được thử thách này, rằng họ sẽ đứng vững trong cuộc chiến vì tự do.
Và như vậy, trong đêm tối đầy sao, họ đã chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo, với lòng dũng cảm và quyết tâm không thể lay chuyển. Cuộc chiến không chỉ là một trận đánh, mà còn là một hành trình của lòng nhân ái và tình người. Họ đã đến rất gần với điều mà họ tìm kiếm, và giờ đây, họ sẽ không từ bỏ.