Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu cuộc chiến
Năm 1803, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi qua những tán cây ở Paris, nơi mà tiếng động của thành phố đang dần thức giấc. Lucien Dubois, một bác sĩ trẻ tuổi, đứng bên cửa sổ, lòng tràn đầy những mâu thuẫn. Anh nhìn ra ngoài, nơi những cuộc tranh luận về chiến tranh và hòa bình đang diễn ra khắp nơi.
“Lucien, cậu có nghe tin gì không?” Marie, người bạn gái thân thiết, bước vào phòng, mắt sáng lên. “Có vẻ như Pháp sắp tham gia một cuộc chiến lớn với Anh!”
Lucien quay lại, nhíu mày. “Marie, chiến tranh không phải là điều tôi mong muốn. Cứu chữa là sứ mệnh của tôi.”
Marie thở dài. “Nhưng nếu cậu không tham gia, ai sẽ cứu chữa cho những người lính? Cậu có thể làm được nhiều điều tốt đẹp.”
Lucien gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Anh quyết định ra ngoài, đi bộ qua các con phố đông đúc. Tiếng kèn từ những buổi diễu hành vọng lại, khơi dậy tinh thần yêu nước trong lòng nhiều người. Lucien cảm thấy nỗi khao khát muốn giúp đỡ những người bị thương đang lớn dần.
Khi đến trại quân đội, anh thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Những người lính đang luyện tập, âm thanh rầm rập của giày quân đội hòa cùng tiếng hét lệnh. Lucien hít một hơi sâu và tiến vào.
“Chào bác sĩ, tôi là Đại úy René,” một người đàn ông mặc quân phục tiến tới, giọng nói đầy tự tin. “Chúng tôi rất cần những người như cậu trong đội ngũ của mình.”
“Đại úy, tôi chỉ là một bác sĩ. Tôi không biết cách chiến đấu,” Lucien đáp, cảm thấy hơi lo lắng.
“Đúng vậy, nhưng cậu có thể cứu chữa,” René nói. “Nhiều người sẽ cần cậu trong những trận chiến sắp tới. Đất nước đang trong cơn nguy cấp, và chúng ta cần người như cậu.”
Lucien ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. “Tôi sẽ gia nhập quân đội như một bác sĩ quân y.”
Những ngày sau đó, Lucien tham gia huấn luyện và học hỏi nhiều kỹ năng mới. Anh không chỉ là một bác sĩ mà còn là một phần của đội ngũ chiến đấu. Mỗi buổi sáng, tiếng kèn tập trung gọi gọi họ dậy, và Lucien cảm thấy tinh thần chiến đấu trong mình ngày càng lớn.
Một buổi chiều, trong khi đang băng bó cho một người lính bị thương, Lucien gặp Jacques, một lính trẻ tuổi với ánh mắt lạc quan.
“Chào bác sĩ! Cậu có thể giúp tôi với cái chân này không?” Jacques mỉm cười, dù rõ ràng là đau đớn.
“Được thôi,” Lucien đáp, nhẹ nhàng làm việc. “Nhưng cậu phải giữ yên, nếu không tôi sẽ làm cậu đau hơn đấy.”
Jacques cười khúc khích. “Tôi đã quen với đau đớn rồi, bác sĩ. Chỉ cần không phải chịu đựng thêm trận chiến nữa là tốt!”
Lucien cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy tinh thần của Jacques. Họ trở thành bạn bè, và Lucien thường xuyên đến trò chuyện với Jacques về cuộc sống và những ước mơ của họ.
Một ngày nọ, tin tức về trận chiến lớn đầu tiên vang lên. Lucien và các binh lính được lệnh chuẩn bị. Không khí trở nên căng thẳng, và mọi người đều biết rằng họ sắp đối mặt với nguy hiểm.
“Bác sĩ, cậu có sợ không?” Jacques hỏi, mắt nhìn xa xăm.
“Có,” Lucien thành thật đáp. “Nhưng tôi sợ không thể cứu chữa những người cần tôi nhất.”
“Cậu sẽ làm được!” Jacques khẳng định. “Cậu là bác sĩ giỏi nhất tôi biết. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Lucien nắm lấy tay Jacques, cảm nhận sự ấm áp và quyết tâm từ người bạn. “Chúng ta sẽ chiến đấu vì nhau.”
Khi trận chiến diễn ra, Lucien cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Tiếng súng nổ vang lên, và sự hỗn loạn bùng phát. Lucien chạy đến nơi cần cứu trợ, làm việc không ngừng nghỉ.
“Bác sĩ! Có người bị thương nặng ở đây!” Một lính trẻ la lên, chỉ tay về phía một đồng đội đang nằm trên mặt đất.
Lucien nhanh chóng đến nơi, cảm nhận dòng máu chảy từ vết thương. “Giúp tôi giữ vững anh ấy,” anh ra lệnh, rồi bắt đầu băng bó.
“Bác sĩ! Tôi không muốn chết!” người lính thì thào, mắt mờ đi.
“Cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi sẽ cứu anh,” Lucien đáp, lòng đau nhói khi nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói.
Bên cạnh, Jacques đang chiến đấu với những kẻ thù. Mỗi lần anh nhìn thấy Lucien, lòng anh lại tràn đầy động lực. “Lucien, hãy cứu mọi người! Tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Lucien cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của Jacques. “Cảm ơn, bạn của tôi!”
Khi trận chiến kết thúc, Lucien cảm thấy kiệt sức, nhưng sự quyết tâm trong anh chưa bao giờ mạnh mẽ hơn. Anh đã cứu chữa cho nhiều người, nhưng cũng chứng kiến nhiều mất mát. Nỗi đau và sự hy sinh đang chồng chất lên vai anh.
“Lucien, chúng ta đã sống sót,” Jacques nói, thở hổn hển khi ngồi bên cạnh Lucien.
“Nhưng với cái giá nào?” Lucien hỏi, ánh mắt hướng về những người lính xung quanh, nhiều người đã không còn nữa.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta còn có thể làm điều tốt hơn,” Jacques đáp, tựa vào vai Lucien. “Hãy cùng nhau đi tiếp.”
Lucien gật đầu, nhận ra rằng sứ mệnh của mình không chỉ là cứu chữa, mà còn là mang lại hy vọng cho những người sống sót. Họ đã bước vào một cuộc chiến không chỉ để chiến đấu mà còn để giữ gìn những điều tốt đẹp giữa bão tố.
Câu chuyện chỉ mới bắt đầu, nhưng Lucien đã nhận ra rằng mình đã tìm thấy một lý do mạnh mẽ để tiếp tục, không chỉ cho bản thân mà cho tất cả những người mà anh yêu quý.