Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 2
Chương 2: Những ngày đầu trên chiến trường
Ánh sáng đầu ngày len lỏi qua những tán cây, chiếu rọi vào khu trại tạm bợ nơi các binh lính đang nghỉ ngơi. Lucien Dubois, sau những ngày đầu tham gia chiến tranh, đã trở thành một phần của cuộc sống quân đội, nhưng nỗi lo lắng trong lòng anh vẫn không nguôi.
“Bác sĩ, cậu có thể giúp tôi một chút không?” Một lính trẻ, tên là Pierre, chạy đến với vẻ mặt lo lắng. “Tôi cảm thấy không ổn.”
“Đi nào, ngồi xuống đi,” Lucien nói, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Pierre. “Cậu bị sốt, có thể là do cảm lạnh. Tôi sẽ kê đơn thuốc.”
Pierre thở dài, nắm chặt tay. “Tôi không muốn bị ốm giữa lúc này. Chúng ta cần phải sẵn sàng cho trận tiếp theo.”
Lucien cảm thấy mệt mỏi với áp lực từ mọi phía. “Chúng ta cần sức khỏe hơn bất kỳ thứ gì khác. Không ai có thể chiến đấu nếu không khỏe.”
Giữa lúc đó, Jacques xuất hiện, khuôn mặt tươi tắn. “Lucien! Cậu có muốn tập luyện không? Hôm nay có một buổi huấn luyện đặc biệt, nghe nói có các chiến thuật mới!”
“Huấn luyện? Tôi vừa mới cứu chữa cho một người bị thương,” Lucien đáp, nhưng ánh mắt Jacques tràn đầy năng lượng khiến anh khó có thể từ chối.
“Đúng vậy, nhưng cậu cần phải biết cách tự bảo vệ mình. Nếu cậu không thể đứng vững, làm sao cậu cứu được người khác?” Jacques nói, nắm lấy vai Lucien.
“Được rồi, tôi sẽ tham gia,” Lucien nói, chấp nhận thử thách. Họ cùng nhau bước tới khu tập luyện, nơi những người lính khác đang hăng hái luyện tập.
Buổi huấn luyện bắt đầu với những bài tập thể lực nặng nhọc. Lucien cảm thấy mình mệt mỏi, nhưng sự quyết tâm của Jacques truyền cảm hứng cho anh. Họ tập luyện không ngừng nghỉ, vượt qua từng thử thách.
“Bác sĩ! Cậu có thấy mình mạnh lên không?” Jacques hỏi, cười tươi.
Lucien thở hổn hển. “Tôi không chắc, nhưng có lẽ tôi sẽ không ngã xuống dễ dàng như trước.”
“Đó là tinh thần!” Jacques hò hét, vung vẩy thanh gươm tập. “Chúng ta cần phải sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Cuối buổi tập, Lucien cảm thấy kiệt sức nhưng cũng rất hài lòng. Anh đã học được nhiều điều, và dần dần cảm thấy bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng nỗi lo về cuộc chiến vẫn không rời bỏ anh.
“Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ sống sót qua tất cả những điều này không?” Lucien hỏi khi cả hai ngồi nghỉ bên bờ sông.
“Chắc chắn rồi! Chúng ta còn cả tương lai phía trước!” Jacques trả lời với một nụ cười lạc quan.
Nhưng trong lòng Lucien, những câu hỏi vẫn vang lên. Anh cảm thấy gánh nặng trách nhiệm không chỉ cho bản thân mà cho tất cả những người mà anh đã hứa bảo vệ.
Ngày hôm sau, tin tức về một trận chiến lớn gần đó vang lên. Không khí trong trại trở nên căng thẳng. Lucien và Jacques cùng nhau chuẩn bị cho cuộc đối đầu mới.
“Bác sĩ, hãy nhớ rằng cậu không chỉ có trách nhiệm với chính mình. Cậu là người duy nhất mà chúng tôi có thể tin tưởng trong những lúc khó khăn nhất,” Jacques nói, ánh mắt rực rỡ.
“Và tôi sẽ không để các cậu phải thất vọng,” Lucien đáp, cảm thấy lòng tràn đầy quyết tâm.
Khi cuộc chiến bắt đầu, Lucien đứng giữa dòng người, cảm nhận sự hồi hộp và lo lắng. Anh cùng các binh lính xông lên, nhưng trái tim anh luôn hướng về những người cần anh cứu chữa.
Tiếng súng nổ vang, và Lucien chạy hết tốc lực đến nơi cần trợ giúp. Khi đến nơi, anh thấy một nhóm lính bị thương nằm la liệt trên mặt đất.
“Giúp tôi! Cần người cứu chữa!” một lính kêu lên, mắt hoảng loạn.
“Giữ vững! Tôi sẽ đến ngay!” Lucien hô lớn, nhanh chóng kiểm tra tình trạng từng người.
Một người lính nằm trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch. “Bác sĩ… tôi không thể… tôi không thể…” anh thì thào.
“Cố gắng lên! Tôi sẽ giúp anh!” Lucien khẩn trương băng bó vết thương, lòng nặng trĩu khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của người lính.
Trong lúc ấy, Jacques đang chiến đấu gần đó, luôn bảo vệ Lucien khỏi những mối nguy hiểm. “Lucien! Cẩn thận!” anh la lên khi thấy một kẻ thù lao tới.
Lucien quay lại, thấy một người lính địch đang chuẩn bị tấn công. Trái tim anh đập mạnh, nhưng Jacques đã kịp thời lao đến, đẩy kẻ thù ra xa.
“Cảm ơn, Jacques!” Lucien thở phào, rồi quay lại tiếp tục công việc.
Cuộc chiến kéo dài, và Lucien dần nhận ra rằng chiến tranh không chỉ là sự tàn nhẫn mà còn là nơi những tình cảm chân thành và lòng dũng cảm bộc lộ. Anh không chỉ là bác sĩ mà còn là một phần của cuộc chiến, và anh sẽ làm mọi thứ để cứu chữa những người đang phải chịu đựng.
Cuối cùng, khi tiếng súng ngừng vang, Lucien đứng giữa đống hỗn độn, mệt mỏi nhưng tự hào. Anh đã cứu được nhiều người, nhưng vẫn không thể quên những cái tên đã ra đi. Jacques đến bên cạnh, mặt đầy bụi bẩn nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
“Chúng ta đã làm được, Lucien! Chúng ta đã sống sót!” Jacques reo lên.
“Nhưng với cái giá nào?” Lucien hỏi, nhìn quanh những người đồng đội bị thương.
“Chúng ta sẽ tiếp tục. Mỗi người mà cậu cứu đều mang lại hy vọng,” Jacques trả lời, nắm chặt tay Lucien. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
“Cùng nhau,” Lucien đồng ý, cảm nhận sức mạnh từ tình bạn và lòng dũng cảm trong lòng mình. Anh biết rằng cuộc chiến còn dài, nhưng họ sẽ không bao giờ đơn độc.