Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 3
Chương 3: Trận chiến Austerlitz
Gió lạnh từ chiến trường Austerlitz thổi qua, mang theo hơi thở của cái chết và sự đau đớn. Lucien đứng giữa những người lính, cảm giác hồi hộp và lo âu tràn ngập trong lòng. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu, và hôm nay, cuộc đối đầu lớn nhất sẽ diễn ra.
“Bác sĩ! Tôi cần thuốc!” Một lính trẻ chạy tới, gương mặt lo lắng.
“Bình tĩnh nào. Tôi sẽ giúp cậu,” Lucien đáp, nhanh chóng kiểm tra túi y tế. Anh cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai mình.
“Mọi người, hãy chuẩn bị!” Đại úy René hô lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. “Chúng ta sẽ chiến đấu với tất cả sức mạnh để bảo vệ quê hương!”
Lucien nhìn xung quanh, thấy nhiều khuôn mặt đầy quyết tâm. Anh thấu hiểu rằng đây không chỉ là cuộc chiến giữa các quốc gia, mà còn là cuộc chiến vì lòng tự hào và danh dự.
“Cậu có sợ không?” Jacques hỏi, đứng bên cạnh Lucien, ánh mắt dũng cảm nhưng có chút lo lắng.
“Có,” Lucien thừa nhận. “Nhưng tôi sợ hơn khi không thể cứu chữa cho những người cần tôi.”
“Chúng ta sẽ làm được!” Jacques khẳng định, rồi vỗ vai Lucien. “Hãy nhớ rằng tôi luôn ở đây bên cạnh cậu.”
Khi tiếng súng nổ vang, Lucien cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Những người lính lao vào cuộc chiến, và anh thấy những hình ảnh hỗn loạn xung quanh mình. Tiếng la hét, tiếng súng, và tiếng gầm rú của ngựa hòa quyện vào nhau.
“Lucien! Ra đây giúp tôi!” một người lính la lên từ phía trước. Lucien chạy đến, thấy một đồng đội bị thương nằm trên mặt đất.
“Giữ vững! Tôi sẽ giúp cậu!” Lucien hô lớn, quỳ xuống bên cạnh người lính.
“Tôi không thể… tôi không thể,” người lính thì thào, mặt nhăn lại vì đau đớn.
“Cố gắng lên, hãy giữ bình tĩnh!” Lucien bắt đầu băng bó, nhưng khi nhìn xung quanh, anh thấy sự tàn khốc của cuộc chiến. Những đồng đội khác đang chiến đấu, máu và những vết thương khắp nơi.
“Bác sĩ, cẩn thận!” Jacques kêu lên, khi một kẻ thù lao tới. Lucien nhanh chóng quay lại, thấy Jacques đang chiến đấu với một người lính địch.
“Jacques, giữ vững!” Lucien gào lên, tim đập nhanh.
Jacques dũng cảm chiến đấu, nhưng sự chênh lệch về số lượng khiến anh gặp khó khăn. “Lucien! Tôi không thể bảo vệ cậu mãi được!” anh la lên, cố gắng giữ vững vị trí.
“Chúng ta cùng nhau!” Lucien nói, cảm thấy sợ hãi nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Anh tìm kiếm một vũ khí, một chiếc gậy gần đó và lao vào cuộc chiến bên cạnh Jacques.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt, Lucien cảm nhận được áp lực đè nặng. Anh chiến đấu không chỉ để tự vệ mà còn để bảo vệ Jacques và những người khác. Mỗi lần anh cứu một đồng đội, lòng tự hào trong anh lại lớn lên.
Sau một hồi chiến đấu, Lucien cảm thấy kiệt sức. Anh nhìn thấy nhiều người nằm trên mặt đất, trong đó có những đồng đội và cả kẻ thù. Cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng khi anh nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ mang lại vinh quang mà còn là sự hy sinh lớn lao.
“Lucien! Hãy nhìn kìa!” Jacques kêu lên, chỉ về phía một nhóm lính địch đang tiến gần.
“Chúng ta cần phải làm gì đó!” Lucien nói, nhưng trong lòng lại đầy lo âu.
“Để tôi!” Jacques trả lời, vung gươm và lao vào cuộc chiến.
Lucien cảm thấy hồi hộp, nhưng anh biết rằng Jacques không thể một mình đối mặt với tất cả. “Không! Jacques!” Lucien hô lớn, rồi chạy theo.
Khi đến nơi, Lucien thấy Jacques đang đối mặt với hai kẻ thù. Lucien không thể chần chừ, anh lao vào và cùng Jacques chiến đấu với bọn họ. Họ phối hợp một cách hoàn hảo, và cuối cùng, cả hai cùng nhau hạ gục kẻ thù.
“Chúng ta làm được rồi!” Jacques thở hổn hển, ánh mắt rực sáng.
“Nhưng hãy cẩn thận hơn!” Lucien nói, thở phào nhẹ nhõm.
Khi trận chiến kéo dài, Lucien và Jacques lại đối mặt với nhiều thử thách. Họ thấy một nhóm lính bị thương cần sự trợ giúp. Lucien không thể từ chối, lòng anh tràn đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần chia nhau ra,” Lucien nói, chỉ dẫn cho Jacques. “Cậu đi giúp những người bên kia, tôi sẽ ở đây.”
“Cẩn thận nhé, bác sĩ!” Jacques khẳng định, rồi lao vào giúp đỡ những đồng đội khác.
Lucien nhanh chóng kiểm tra những người bị thương, băng bó và cung cấp thuốc men. Nhưng khi đang làm việc, anh nghe thấy một tiếng kêu thét thảm thiết. Một lính trẻ tên Pierre đang nằm dưới mặt đất, máu chảy ra từ vết thương lớn trên bụng.
“Pierre! Cậu ổn không?” Lucien hỏi, vội vàng chạy đến.
“Tôi… tôi không biết,” Pierre thều thào, mắt mở to, thể hiện sự sợ hãi.
“Cố gắng lên! Tôi sẽ giúp cậu!” Lucien nói, tim đau nhói khi nhìn thấy cậu bạn mình trong tình trạng nguy kịch.
“Bác sĩ… xin hãy cứu tôi,” Pierre lặp lại, nước mắt chảy dài trên má.
Lucien nhanh chóng làm việc, cảm nhận được áp lực lớn từ những gì đang diễn ra. Anh băng bó vết thương nhưng biết rằng tình trạng của Pierre rất nghiêm trọng. “Cần phải đưa cậu ấy đi,” Lucien ra lệnh cho một vài lính khác.
Họ cùng nhau khiêng Pierre ra khỏi chiến trường. “Lucien… cảm ơn cậu,” Pierre nói, giọng yếu ớt.
“Đừng nói gì nữa, hãy giữ vững,” Lucien đáp, nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề. Hình ảnh của những người bạn bị thương và những cái chết xung quanh khiến lòng anh đau đớn.
Cuối cùng, trận chiến Austerlitz cũng kết thúc, nhưng cái giá phải trả là quá lớn. Lucien đứng giữa bãi chiến trường, xung quanh là những người bị thương, và cả những cái xác vô hồn.
“Chúng ta đã làm được điều gì?” anh tự hỏi, lòng đầy hoài nghi. Jacques đến bên cạnh, vẫn còn nguyên vẹn nhưng gương mặt đầy mệt mỏi.
“Lucien, chúng ta đã chiến đấu hết mình. Đó là điều quan trọng,” Jacques nói, nhưng Lucien biết rằng điều đó không thể khỏa lấp nỗi đau trong lòng.
“Nhưng với cái giá này… chúng ta đã mất quá nhiều,” Lucien đáp, ánh mắt hướng về những người đã hy sinh.
“Đúng vậy, nhưng họ đã chiến đấu vì một lý tưởng,” Jacques nói. “Chúng ta không thể quên điều đó.”
Lucien gật đầu, nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ đơn thuần là sự chiến thắng hay thất bại. Nó là sự hy sinh, là lòng dũng cảm và là trách nhiệm. Dù tương lai ra sao, anh sẽ tiếp tục cứu chữa, vì đó là điều duy nhất mà anh có thể làm.
Khi mặt trời lặn, Lucien và Jacques đứng bên nhau, trong im lặng. Họ biết rằng hành trình này vẫn còn dài, và những thử thách tiếp theo sẽ còn chờ đợi. Nhưng họ cũng biết rằng họ sẽ không bao giờ đơn độc, và tình bạn này sẽ là sức mạnh giúp họ vượt qua mọi khó khăn.