Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 4
Chương 4: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Trận chiến Austerlitz đã để lại những vết thương không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn của mỗi người lính. Lucien Dubois trở về trại quân đội với lòng đầy trăn trở. Mặc dù anh đã cứu chữa cho nhiều người, nhưng hình ảnh những đồng đội đã ngã xuống vẫn ám ảnh anh mỗi đêm.
“Bác sĩ! Cậu có khỏe không?” Jacques hỏi khi thấy Lucien ngồi một mình bên bờ sông, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía xa.
“Chỉ là… tôi đang nghĩ về những gì đã xảy ra,” Lucien thở dài. “Có nhiều người không trở về.”
“Đúng, nhưng cậu đã làm được điều gì đó,” Jacques nói, ngồi xuống bên cạnh Lucien. “Cậu đã cứu sống nhiều người. Đó là điều quan trọng.”
Lucien gật đầu nhưng vẫn không cảm thấy thanh thản. “Tôi không biết mình có thể tiếp tục như thế này được không.”
“Cậu không cô đơn. Chúng ta đều có cùng cảm xúc. Hãy nhớ rằng chúng ta chiến đấu không chỉ cho chính mình, mà còn cho những người đã ngã xuống,” Jacques động viên.
Nhưng khi họ đang trò chuyện, một âm thanh vang lên từ phía rừng cây. Một nhóm lính lạ mặt xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi với bộ quân phục dính đầy bụi bẩn.
“Chào các bạn!” người lính đó nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. “Tôi là Henry, từ đội quân Anh.”
Lucien và Jacques nhìn nhau, bất ngờ trước sự xuất hiện của một kẻ thù. “Tại sao anh lại ở đây?” Jacques hỏi, giọng nghi ngờ.
“Tôi không đến để gây rối,” Henry đáp, giơ tay lên. “Tôi muốn nói chuyện. Trong những ngày chiến đấu, tôi đã thấy nhiều điều không thể chấp nhận được.”
“Anh nói gì?” Lucien hỏi, không thể tin vào tai mình.
“Chúng ta đều là con người. Chiến tranh không chỉ là về quốc gia, mà còn là về con người. Tôi không muốn tiếp tục giết chóc,” Henry nói, ánh mắt chân thành.
Jacques và Lucien nhìn nhau, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. “Cậu không sợ bị phản bội sao?” Jacques hỏi.
“Tôi đã chứng kiến quá nhiều nỗi đau. Không ai trong chúng ta đáng phải chịu đựng điều này,” Henry khẳng định.
“Thế anh định làm gì?” Lucien hỏi, cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng bị cuốn hút bởi sự chân thành của Henry.
“Tôi muốn giúp đỡ. Tôi biết nhiều đồng đội cũng có suy nghĩ giống như tôi. Nếu chúng ta hợp tác, có thể tạo ra một sự khác biệt,” Henry nói, ánh mắt kiên định.
“Nhưng làm thế nào?” Jacques hỏi, vẫn giữ một thái độ cảnh giác.
“Một cuộc gặp gỡ giữa các bác sĩ từ hai bên,” Henry đề xuất. “Chúng ta có thể cùng nhau cứu chữa cho những người bị thương, bất kể họ là ai.”
Sau nhiều giờ thảo luận, cuối cùng Lucien và Jacques đồng ý tham gia cuộc gặp gỡ với Henry. Họ biết rằng đây là một bước đi mạo hiểm, nhưng sự đau khổ trong lòng họ đã thúc giục họ tìm kiếm một giải pháp mới.
Ngày hôm sau, họ đã hẹn gặp nhau ở một khu rừng gần chiến trường. Henry dẫn theo một số bác sĩ từ quân đội Anh, và Lucien cùng Jacques cũng đưa theo một số người lính.
“Chào mừng các bạn đến!” Henry nói, nụ cười trên môi. “Chúng ta ở đây để giúp đỡ lẫn nhau.”
Lucien cảm thấy hồi hộp khi nhìn thấy những bác sĩ Anh, họ cũng có những ánh mắt lo lắng nhưng tràn đầy hy vọng. “Chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào?” một bác sĩ hỏi.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tạo thành các nhóm để giúp đỡ các binh lính bị thương từ cả hai bên,” Lucien đề xuất. “Đó là cách tốt nhất để chứng minh rằng chúng ta có thể hợp tác.”
Cuộc gặp gỡ diễn ra trong bầu không khí căng thẳng nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Các bác sĩ từ cả hai bên thảo luận về cách thức cứu chữa, chia sẻ kinh nghiệm và phương pháp điều trị.
“Chúng ta cần phải làm điều này một cách bí mật,” Jacques nhấn mạnh. “Nếu bị phát hiện, chúng ta có thể gặp rắc rối lớn.”
“Đúng vậy. Nhưng nếu chúng ta thành công, điều này có thể thay đổi cách nhìn nhận về cuộc chiến,” một bác sĩ Anh nói.
“Đúng! Hãy tạo ra một mạng lưới hỗ trợ!” Henry khẳng định. “Chúng ta có thể cứu chữa cho nhiều người hơn nếu làm việc cùng nhau.”
Trong những tuần tiếp theo, Lucien và nhóm bác sĩ làm việc chăm chỉ. Họ phối hợp cùng nhau để cứu chữa cho những người lính bị thương, bất kể họ thuộc quốc gia nào. Mỗi cuộc cứu chữa đều là một cơ hội để chứng minh rằng lòng nhân ái có thể vượt qua mọi rào cản.
Lucien đã trở thành một phần không thể thiếu trong nhóm. Mỗi ngày, anh cùng các bác sĩ khác ra ngoài, thu thập thông tin về những người bị thương và tổ chức các hoạt động cứu chữa.
“Bác sĩ Dubois, hôm nay chúng ta có thể giúp bao nhiêu người?” một bác sĩ hỏi.
“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ tất cả,” Lucien đáp, lòng tràn đầy quyết tâm.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Một ngày nọ, khi đang làm việc, Lucien và Jacques nhận được tin tức rằng một trận chiến lớn sắp diễn ra gần khu vực họ đang hoạt động.
“Chúng ta phải nhanh chóng!” Jacques nói, ánh mắt lo âu. “Nếu trận chiến bắt đầu, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ bị lộ.”
Lucien gật đầu, tim đập mạnh. Họ cần phải tìm cách cứu chữa cho những người bị thương trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. “Chúng ta không thể từ bỏ. Hãy làm tất cả những gì có thể!”
Khi trận chiến bắt đầu, Lucien và nhóm bác sĩ làm việc hết mình. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, nhưng khi tiếng súng vang lên, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
“Bác sĩ! Cần giúp đỡ!” một lính trẻ gào lên khi chạy tới. Lucien không kịp suy nghĩ, anh ngay lập tức lao vào làm việc.
“Giữ vững, tôi sẽ giúp cậu!” anh nói, nhanh chóng băng bó vết thương cho lính trẻ. Nhưng xung quanh anh, tiếng la hét và tiếng súng vẫn không ngừng.
“Cần di chuyển các bạn ra khỏi đây!” Jacques la lên, kéo những người bị thương ra xa.
Lucien nhìn quanh, nhận thấy rằng trận chiến đang trở nên tồi tệ hơn. Những kẻ thù đang tiến gần hơn, và anh biết rằng thời gian không còn nhiều.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng rút lui!” Lucien kêu lên. “Hãy đưa họ về trại ngay lập tức!”
Họ cùng nhau di chuyển, mang theo những người bị thương. Trong bối cảnh hỗn loạn, Lucien cảm thấy sự gắn kết mạnh mẽ giữa những người lính và bác sĩ, bất chấp màu sắc quân phục.
“Chúng ta sẽ không để ai ở lại!” Jacques hét lớn, ánh mắt rực sáng.
Khi họ gần đến khu vực an toàn, Lucien cảm thấy một cảm giác hy vọng dâng trào. Cuộc chiến này có thể khắc nghiệt, nhưng tình người sẽ luôn tồn tại, và họ sẽ tiếp tục chiến đấu vì những điều tốt đẹp hơn.