Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 5
Chương 5: Sự hy sinh và niềm tin
Sau trận chiến khốc liệt, không khí trong trại quân đội trở nên trầm lắng. Những người lính bị thương được đưa về, nhưng những cái chết cũng không thể nào quên. Lucien Dubois cùng Jacques và nhóm bác sĩ làm việc không ngừng để cứu chữa cho những người bị thương, nhưng nỗi đau vẫn hiện hữu trong lòng họ.
“Lucien, tình hình có vẻ tồi tệ hơn,” Jacques nói, khi họ ngồi lại trong một góc yên tĩnh của trại. “Mỗi ngày có thêm nhiều người bị thương.”
“Tôi biết,” Lucien đáp, nhìn về phía những chiếc giường tạm bợ. “Nhưng chúng ta phải tiếp tục, không thể bỏ cuộc.”
“Cậu không thấy mệt mỏi sao?” Jacques hỏi, giọng đầy lo lắng. “Cậu đã làm việc suốt ngày đêm.”
“Tôi không thể nghỉ ngơi khi có người cần tôi,” Lucien khẳng định, lòng đầy quyết tâm.
Ngay lúc đó, một lính trẻ tên Étienne tiến đến, gương mặt đầy lo âu. “Bác sĩ, tôi có chuyện muốn nói.”
“Có chuyện gì vậy, Étienne?” Lucien hỏi.
“Chúng ta nghe thấy tin đồn về một cuộc tấn công lớn sắp diễn ra từ phía quân Anh,” Étienne cho biết. “Nếu đúng, nhiều người sẽ bị thương nặng.”
Lucien cảm thấy nỗi lo lắng tràn ngập. “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Cần lên kế hoạch ngay.”
Trong những ngày tiếp theo, Lucien và nhóm bác sĩ làm việc quần quật, chuẩn bị cho những gì sắp đến. Họ tổ chức các buổi họp khẩn cấp để lên kế hoạch ứng phó, phân chia công việc và chuẩn bị các vật dụng y tế cần thiết.
“Chúng ta sẽ phải hoạt động hiệu quả hơn,” Lucien nói, khi mọi người tụ họp lại. “Nếu cuộc tấn công xảy ra, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa người bị thương về đây.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể để ai ở lại,” Jacques đồng tình.
“Tôi sẽ liên lạc với đội quân Anh,” Henry, người lính từ phía quân địch, đề xuất. “Nếu chúng ta có thể, tôi muốn cố gắng tạo ra một thỏa thuận để giúp đỡ lẫn nhau.”
“Một ý kiến hay,” Lucien nói, cảm thấy lòng tin vào sự hợp tác đang lớn dần. “Chúng ta có thể cứu sống nhiều người hơn nếu có sự phối hợp.”
Ngày diễn ra trận chiến, không khí căng thẳng và nặng nề. Lucien đứng trong trại, theo dõi những người lính chuẩn bị ra trận. Một cảm giác lo lắng bao trùm khi anh nhìn thấy Jacques, Étienne và những người khác.
“Chúng ta sẽ làm được,” Jacques nói, nắm chặt tay Lucien. “Hãy giữ niềm tin.”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc,” Lucien khẳng định, cảm thấy sự gắn kết giữa họ.
Trận chiến bắt đầu với tiếng súng vang rền, tiếng la hét và tiếng đạn bay. Lucien nhanh chóng tham gia vào công việc cứu chữa, nhưng chỉ sau vài phút, những người bị thương đã bắt đầu đổ về.
“Bác sĩ! Cần giúp đỡ!” một lính kêu lên, khuôn mặt đầy máu và đau đớn. Lucien không ngần ngại, anh chạy đến ngay lập tức.
“Giữ vững! Tôi sẽ giúp cậu!” Lucien nói, bắt đầu băng bó vết thương. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, thấy cảnh hỗn loạn, lòng anh nặng trĩu. Máu chảy, những tiếng la hét, và hình ảnh của những người bạn đang chiến đấu khiến lòng anh đau đớn.
“Mọi người, hãy tập trung!” Jacques la lên từ một góc khác. “Chúng ta cần tổ chức lại! Cứu chữa cho những người cần thiết nhất!”
Lucien cảm thấy choáng váng, nhưng cũng nhận ra rằng sự hỗn loạn không thể ngăn cản họ. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và giờ là lúc phải đứng vững.
Trong lúc làm việc, Lucien nhìn thấy Étienne đang vật lộn với một người lính bị thương nặng. “Étienne! Tôi đến đây!” anh hô lớn, chạy tới.
“Cậu ấy không còn lâu nữa,” Étienne nói, mắt đẫm nước. “Tôi không biết phải làm gì.”
“Cố gắng! Hãy giữ vững tinh thần!” Lucien khẩn trương, làm việc với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng khi nhìn vào mắt người lính, anh cảm nhận được sự tuyệt vọng.
“Xin… hãy giúp tôi…” người lính thì thào.
Lucien cố gắng hết sức, nhưng anh biết rằng có những trường hợp không thể cứu chữa. “Xin lỗi, tôi không thể…” anh nói, trái tim như thắt lại.
Ngay khi đó, một tiếng nổ vang lên gần đó, khiến Lucien và Étienne phải vội vàng lánh mình. Khi họ quay lại, Lucien thấy Jacques nằm dưới đất, gương mặt đầy bụi bẩn.
“Jacques!” Lucien gào lên, chạy tới. “Cậu có sao không?”
Jacques mở mắt, nhưng không thể đứng dậy. “Tôi… tôi bị thương… ở chân,” anh thều thào.
Lucien nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Jacques. “Cậu phải giữ bình tĩnh. Tôi sẽ giúp cậu,” anh nói, lòng đầy lo lắng. Nhưng trong đầu anh, sự sợ hãi đã bắt đầu lan rộng.
“Lucien, hãy cứu những người khác trước. Tôi sẽ ổn,” Jacques nói, nhưng Lucien không thể chấp nhận điều đó.
“Không! Tôi sẽ không để cậu lại đây!” Lucien phản đối, bắt đầu băng bó cho bạn mình.
“Mọi người cần cậu!” Jacques khẳng định, giọng yếu ớt. “Hãy cứu những người có cơ hội sống hơn tôi.”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Lucien, anh cảm nhận được sự đau đớn và sự hy sinh. “Không, Jacques! Tôi sẽ không bỏ cuộc!” anh kêu lên, nhưng Jacques đã nắm lấy tay anh, ánh mắt kiên định.
“Đừng quên những gì chúng ta đã nói. Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu vì nhau,” Jacques thì thào.
Lucien cảm thấy như có một cái gì đó vỡ vụn trong lòng. Anh không thể để Jacques lại. “Được rồi… nhưng tôi sẽ trở lại ngay,” anh nói, rồi đứng dậy và chạy đi.
Khi Lucien quay lại làm việc, anh cảm thấy như có một phần của mình đã mất đi. Jacques là người bạn gần gũi nhất của anh, và giờ đây anh phải để lại người bạn đang cần sự giúp đỡ.
“Bác sĩ! Cần cứu chữa ở đây!” một lính khác gọi lớn. Lucien gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Hãy cứu họ trước.”
Lucien lao vào công việc, cố gắng tập trung để không nghĩ về Jacques. Mỗi người lính mà anh cứu chữa đều như một phần của sự hy sinh, của những người đã ngã xuống trong cuộc chiến này.
“Lucien, bên này!” Étienne hô lớn, và Lucien nhanh chóng chạy đến, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về Jacques.
Cuối cùng, khi trận chiến dần lắng xuống, Lucien tìm thấy một khoảnh khắc yên tĩnh. Anh chạy lại chỗ Jacques, thấy bạn mình đang nằm dựa vào một gốc cây.
“Jacques!” Lucien gấp gáp, quỳ xuống bên cạnh. “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Đừng lo lắng cho tôi,” Jacques nói, nhưng giọng anh đã yếu đi nhiều. “Tôi đã làm hết sức mình.”
“Cố gắng nhé. Tôi sẽ gọi người đến,” Lucien nói, lòng đầy lo âu.
“Tôi tin cậu sẽ cứu được nhiều người hơn nữa. Hãy nhớ lý do chúng ta chiến đấu,” Jacques thì thào, mắt mờ đi.
Lucien cảm thấy nỗi đau xé lòng, nhưng anh biết rằng anh cần phải tiếp tục. “Tôi sẽ không quên. Tôi hứa,” anh nói, và nhìn Jacques bằng ánh mắt đầy quyết tâm.
Trong những giây phút cuối cùng, Jacques mỉm cười. “Cùng nhau,” anh thì thào trước khi nhắm mắt.
Lucien cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, nhưng anh biết rằng Jacques sẽ sống mãi trong tâm trí anh. Anh sẽ tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì những người đã hy sinh mà còn vì những người còn lại.
“Cùng nhau,” Lucien lẩm bẩm, quyết tâm giữ lời hứa với người bạn của mình. Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn, và anh sẽ không bao giờ đơn độc.