Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 6
Chương 6: Ánh sáng nơi cuối con đường
Sau khi Jacques ra đi, Lucien cảm thấy như một phần của mình đã biến mất. Hàng đêm, anh lại thấy hình ảnh của người bạn mình, ánh mắt kiên định và nụ cười rạng rỡ. Cảm giác tội lỗi và nỗi buồn đè nặng lên vai anh. Nhưng Lucien biết rằng mình không thể ngừng lại. Anh phải tiếp tục chiến đấu và cứu chữa những người khác.
Một buổi sáng, khi ánh nắng chiếu rọi qua những tán cây, Lucien cùng nhóm bác sĩ tổ chức một buổi họp khẩn cấp. “Chúng ta không thể để sự hy sinh của Jacques trở thành vô nghĩa,” Lucien nói, giọng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải tiếp tục giúp đỡ những người bị thương.”
“Nhưng tình hình hiện tại rất khó khăn,” một bác sĩ khác, Claire, cho biết. “Chúng ta không biết liệu có thể tiếp tục hoạt động một cách an toàn hay không.”
“Tôi hiểu điều đó,” Lucien đáp. “Nhưng nếu chúng ta ngừng lại, sẽ có nhiều người chết. Hãy nhớ rằng chúng ta đang chiến đấu vì những gì đúng đắn.”
Các bác sĩ nhìn nhau, có sự do dự nhưng cũng có sự đồng lòng. Cuối cùng, họ gật đầu, quyết tâm tiếp tục công việc.
Ngày hôm sau, Lucien và nhóm bác sĩ lại trở lại chiến trường. Họ mang theo các dụng cụ y tế, thuốc men và sự kiên trì. Trong không khí căng thẳng, Lucien cảm thấy lòng mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Bác sĩ, có một nhóm lính bị thương đang cần giúp đỡ phía trước!” Étienne la lên, chỉ vào hướng có tiếng kêu cứu.
“Đi nào!” Lucien đáp, không chần chừ.
Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Lucien đau lòng. Một nhóm lính nằm rải rác trên mặt đất, một số người đã hôn mê. Lucien ngay lập tức lao vào giúp đỡ.
“Giữ bình tĩnh! Tôi ở đây!” anh nói lớn, trong khi bắt đầu băng bó cho những người bị thương.
“Mọi người, nhanh lên! Cần giúp đỡ ở đây!” Étienne kêu gọi. Lucien thấy tinh thần của nhóm bác sĩ được khơi dậy. Họ cùng nhau làm việc không ngừng nghỉ, cứu chữa cho từng người một.
Khi Lucien đang chăm sóc cho một người lính trẻ, bỗng nghe thấy tiếng súng gần đó. Anh ngẩng đầu lên, thấy một nhóm kẻ thù đang tiến lại.
“Chúng ta phải rút lui!” Étienne hét lên, lo lắng. “Nếu họ đến đây, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!”
“Không! Chúng ta không thể bỏ rơi những người này!” Lucien phản đối, tim anh như ngừng đập. “Chúng ta phải cứu họ trước đã!”
“Nhưng làm thế nào? Thời gian không còn nhiều!” Claire la lên.
Lucien cảm thấy sự tuyệt vọng, nhưng quyết tâm trong anh không hề giảm. “Chúng ta sẽ không rời đi. Hãy nhanh chóng giúp đỡ những người còn lại và tạo thành hàng phòng thủ.”
Mọi người bắt tay vào việc, nhanh chóng băng bó cho những người bị thương còn lại. Lucien dốc toàn lực, trái tim anh tràn đầy lòng nhân ái. Nhưng trong lòng anh vẫn có nỗi lo lắng về việc họ có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Khi họ hoàn thành việc sơ cứu, Lucien tổ chức cho mọi người tập trung lại. “Chúng ta cần tạo ra một hàng rào bảo vệ cho những người bị thương,” anh nói, chỉ vào các vật dụng xung quanh. “Nếu họ đến, chúng ta sẽ phải bảo vệ họ.”
“Nhưng nếu họ phát hiện ra chúng ta đang cứu chữa cho lính đối phương…” Claire ngập ngừng.
“Chúng ta sẽ giải thích. Họ cũng là con người,” Lucien khẳng định. “Chúng ta không thể từ bỏ lý tưởng nhân ái của mình.”
Khi nhóm bác sĩ bắt tay vào xây dựng hàng rào tạm thời, Lucien cảm thấy hồi hộp. Một phần trong anh lo sợ rằng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Nhưng anh không thể ngừng lại, không thể từ bỏ những gì mình tin tưởng.
Bất ngờ, tiếng súng từ xa vang lên, và nhóm lính kẻ thù bắt đầu tiến đến gần. “Họ đến rồi!” Étienne kêu lên, hoảng loạn. “Chúng ta phải nhanh chóng!”
“Giữ vững! Không được rời đi!” Lucien hô lớn, chỉ đạo mọi người.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Họ xếp những vật dụng làm hàng rào, và Lucien đứng ở phía trước, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào. Cảm giác hồi hộp và sợ hãi tràn ngập trong lòng anh.
“Chúng ta không chỉ chiến đấu cho mình, mà còn cho những người bị thương!” Lucien kêu gọi, làm cho mọi người thêm phần mạnh mẽ.
Khi những kẻ thù đến gần, Lucien cảm nhận được sự căng thẳng. “Giữ vững! Chúng ta không thể để họ xô đẩy mình!” anh quát.
Cuộc đối đầu diễn ra ngay trước mắt. Lucien và nhóm bác sĩ không hề lùi bước, họ đứng vững, bảo vệ những người bị thương đang nằm phía sau.
Khi cuộc chiến nổ ra, Lucien thấy rằng tinh thần của nhóm bác sĩ vẫn vững vàng. Họ phối hợp với nhau, che chở cho nhau, và nỗ lực hết sức để bảo vệ những người yếu thế.
“Lucien! Hãy cẩn thận!” Claire la lên khi một viên đạn bay gần qua.
“Tôi không thể rời bỏ vị trí này!” anh hét lại, cảm thấy một sức mạnh từ lòng quyết tâm.
Sau một hồi căng thẳng, Lucien cảm thấy mệt mỏi nhưng không bao giờ từ bỏ. Anh tiếp tục động viên mọi người, giúp đỡ những người bị thương, và bảo vệ từng người một.
Cuối cùng, tiếng súng từ phía kẻ thù dần giảm dần. Họ đã phải rút lui khi thấy rằng nhóm bác sĩ đã sẵn sàng chiến đấu bảo vệ cho những người họ đang cứu chữa.
“Chúng ta đã làm được!” Étienne thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh.
Lucien cảm thấy một niềm vui tràn đầy trong lòng, nhưng cũng có sự mệt mỏi. “Đúng vậy, nhưng không được chủ quan. Chúng ta cần phải tiếp tục công việc,” anh nói.
“Chúng ta đã chứng minh rằng lòng nhân ái có thể vượt qua mọi rào cản,” Claire thêm vào.
Lucien gật đầu. “Đúng. Hãy nhớ rằng chúng ta đang ở đây để làm điều đúng đắn.”
Khi trận chiến kết thúc, những người bị thương được đưa về trại quân đội. Lucien và nhóm bác sĩ tiếp tục làm việc, nhưng giờ đây họ không còn cảm thấy cô đơn. Họ đã chứng kiến sức mạnh của tình người, và sự gắn kết giữa những con người ở hai bên chiến tuyến.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Lucien ngồi bên cạnh những người bị thương, nhìn những gương mặt đau đớn nhưng cũng đầy hy vọng. Anh nhận ra rằng mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, và chính lòng nhân ái đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
“Chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục,” Lucien nói, quyết tâm trong lòng. “Dù tương lai ra sao, chúng ta sẽ không từ bỏ những gì mình tin tưởng.”
Và từ đó, ánh sáng nơi cuối con đường bắt đầu hiện ra, dẫn dắt họ đến một tương lai tươi sáng hơn, nơi tình người sẽ luôn thắng thế.