Cuộc Chiến Của Những Trái Tim - Chương 7
Chương 7: Những bóng ma quá khứ
Lucien và nhóm bác sĩ tiếp tục công việc cứu chữa những người bị thương trong bối cảnh chiến tranh đầy ám ảnh. Mặc dù lòng quyết tâm của họ không hề giảm sút, nhưng sự đau đớn của mất mát vẫn hiện hữu trong tâm trí Lucien, đặc biệt là hình ảnh của Jacques.
Một buổi chiều, khi mọi người đang bận rộn với công việc, Lucien quyết định tìm một nơi yên tĩnh để suy ngẫm. Anh đi ra ngoài trại, nơi ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, tạo thành những mảng sáng lấp lánh trên mặt đất. Lucien ngồi xuống bên một gốc cây lớn, cảm nhận gió mát lành và hít thở sâu.
“Lucien!” Étienne gọi, khiến anh giật mình. “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi chỉ cần một chút thời gian,” Lucien đáp, nhìn về phía chân trời xa xăm. “Cậu có thấy nặng nề không?”
“Rất nhiều,” Étienne thừa nhận, ngồi xuống bên cạnh. “Tôi vẫn không thể quên hình ảnh của những người đã mất.”
Lucien gật đầu. “Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta không thể để quá khứ kéo chúng ta xuống. Chúng ta phải hướng tới tương lai.”
“Đúng, nhưng có đôi khi tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng,” Étienne nói, ánh mắt buồn bã. “Mỗi đêm, tôi đều thấy những người bạn của mình… và tôi không thể làm gì để cứu họ.”
Lucien cảm thấy đau lòng. “Tôi hiểu. Nhưng chúng ta phải sống vì họ. Họ đã hy sinh vì lý tưởng, và chúng ta phải tiếp tục công việc của mình.”
“Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể thay đổi điều gì đó không?” Étienne hỏi, ánh mắt rực sáng hy vọng.
“Tôi tin là có,” Lucien đáp, lòng anh tràn đầy quyết tâm. “Nếu chúng ta tiếp tục cứu chữa và bảo vệ nhau, có thể một ngày nào đó, chiến tranh sẽ chấm dứt.”
Ngay khi họ trở lại trại, một bức thư từ cấp trên được gửi đến. Lucien cùng các bác sĩ tập trung lại để nghe thông báo.
“Chúng ta sắp có một cuộc chuyển giao lớn,” một chỉ huy thông báo. “Quân đội sẽ di chuyển đến một khu vực mới, và nhiệm vụ của chúng ta sẽ thay đổi.”
“Chúng ta sẽ làm gì ở đó?” Claire hỏi.
“Chúng ta sẽ tham gia vào một chiến dịch lớn hơn nhằm cứu chữa cho những người dân vô tội và ngăn chặn những cuộc tấn công tiếp theo,” chỉ huy trả lời.
Lucien cảm thấy một sự hồi hộp dâng trào. “Có thể đây là cơ hội để chúng ta làm điều gì đó lớn lao hơn,” anh nói.
“Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta sẽ phải đối mặt với những rủi ro lớn hơn,” Étienne thêm vào.
“Đúng vậy,” chỉ huy đồng tình. “Nhưng nếu chúng ta không làm gì, nhiều người sẽ phải chịu đựng.”
Mọi người nhìn nhau, và trong mắt họ có sự đồng lòng. Lucien biết rằng dù có khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ tiếp tục đi cùng nhau.
Ngày hôm sau, cả nhóm chuẩn bị lên đường. Lucien xếp lại dụng cụ y tế và cảm thấy sự hồi hộp trong lòng. “Chúng ta hãy cố gắng hết sức để bảo vệ những người dân vô tội,” anh nói với nhóm.
Khi họ di chuyển, Lucien cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Mỗi bước chân đều mang theo nỗi lo lắng về những gì sắp xảy ra. Đoàn quân tiến đến một ngôi làng nhỏ, nơi người dân đang hoảng sợ vì chiến tranh.
“Tình hình ở đây thật tồi tệ,” Claire nói, nhìn thấy những vết thương trên cơ thể những người dân vô tội.
Lucien quyết định phải hành động ngay lập tức. “Hãy bắt đầu phân loại và cứu chữa cho những ai cần thiết nhất,” anh nói.
Nhóm bác sĩ nhanh chóng làm việc. Họ giúp đỡ người dân, băng bó vết thương và an ủi họ. Lucien cảm nhận được sự gắn kết giữa những con người, và lòng nhân ái vẫn luôn là động lực lớn lao nhất.
“Mọi người sẽ ổn thôi,” Lucien trấn an một bà mẹ đang ôm chặt đứa con. “Chúng tôi sẽ giúp đỡ.”
Nhưng giữa lúc làm việc, Lucien lại cảm thấy những bóng ma của quá khứ hiện về. Hình ảnh của Jacques và những người đã mất ám ảnh anh, như thể họ đang đứng bên cạnh, theo dõi từng bước anh đi.
Đêm đến, khi mọi người đã nghỉ ngơi, Lucien lại không thể ngủ. Anh đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời đầy sao. “Jacques, nếu cậu còn ở đây, cậu sẽ tự hào về những gì chúng ta đang làm,” anh thì thào, cảm thấy như người bạn mình đang lắng nghe.
“Lucien!” một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến anh quay lại. Claire đi tới, vẻ mặt lo lắng. “Cậu có thấy bất an không?”
“Có,” Lucien thừa nhận. “Tôi nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra.”
“Chúng ta không thể để nỗi sợ hãi ngăn cản mình,” Claire nói. “Chúng ta cần phải tiếp tục chiến đấu vì những gì chúng ta tin tưởng.”
“Đúng,” Lucien đồng tình. “Dù có bất cứ điều gì xảy ra, chúng ta phải giữ vững niềm tin.”
Họ đứng im lặng một lúc, nhìn lên bầu trời. Tình bạn và sự kết nối giữa họ dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu biết không, tôi cảm thấy như chúng ta đang ở một ngã rẽ,” Claire nói. “Nếu chúng ta có thể thay đổi điều gì đó ở đây, có thể chúng ta sẽ tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường.”
“Có thể là như vậy,” Lucien trả lời, hy vọng trong lòng. “Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau.”
Ngày tiếp theo, Lucien cùng nhóm bác sĩ tiếp tục công việc cứu chữa. Họ bắt đầu triển khai các chương trình giáo dục y tế cho người dân, hướng dẫn họ cách chăm sóc sức khỏe và phòng ngừa bệnh tật.
“Đây là một cách giúp họ tự bảo vệ mình,” Lucien nói với nhóm. “Nếu chúng ta có thể tạo ra sự thay đổi, có thể chiến tranh sẽ không còn cần thiết nữa.”
Mọi người chăm chú lắng nghe, và sự nhiệt huyết trong họ dần dần dâng cao. “Tôi tin rằng những gì chúng ta đang làm là có ý nghĩa,” Claire thêm vào.
Khi thời gian trôi qua, sự kết nối giữa bác sĩ và người dân trong làng ngày càng chặt chẽ. Lucien cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt của những người mà anh giúp đỡ, và điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.
“Chúng ta có thể làm được!” Étienne kêu lên, khi thấy sự hồi phục của một số người dân.
“Đúng, chúng ta sẽ không từ bỏ,” Lucien khẳng định, lòng đầy hy vọng.
Khi mặt trời lặn xuống, Lucien ngồi lại bên một ngọn lửa trại cùng nhóm bác sĩ. Họ chia sẻ những câu chuyện, cười đùa và tận hưởng khoảnh khắc bình yên sau những ngày tháng đầy thử thách.
“Chúng ta đã vượt qua nhiều điều,” Claire nói. “Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm được nếu không có mọi người.”
“Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên,” Lucien nói, nhìn vào mắt cô. “Tôi cảm thấy như mình không còn đơn độc nữa.”
“Chúng ta là một đội,” Étienne nói, nắm chặt tay. “Và chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu.”
Lucien cảm thấy lòng mình dâng trào niềm tin. Dù cuộc chiến có khắc nghiệt, họ vẫn sẽ tiếp tục, vì những người đã mất và vì tương lai tốt đẹp hơn.
“Cùng nhau, chúng ta sẽ tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường,” Lucien tuyên bố, và mọi người đồng thanh hưởng ứng. Những giấc mơ về hòa bình đang dần trở thành hiện thực, và sự hy vọng tràn đầy trong trái tim họ.